Chương 4 - Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử

8

 

Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, không hề kiêu căng hống hách tựa như đang ở thế yếu, nhưng rồi vẫn không cho phép tôi cự tuyệt.

 

Không chờ tôi mở miệng, hắn đã nhíu mày hỏi: "Không phải đã nói nàng không cần đi gặp thái tử phi rồi sao?"

 

"Như vậy không hợp quy củ." Tôi mím môi, "Chung quy hậu viện này vẫn do thái tử phi nương nương cai quản."

 

Bùi Hành sửng sốt, sau một lúc lâu hắn mới như hiểu ra chuyện gì, thở dài vuốt đầu tôi: "Nàng không cần lo lắng về mấy thủ đoạn hậu cung dơ bẩn, trong viện này đều là người của ta, bên người nàng cũng luôn có ám vệ, đừng lo lắng gì cả."

 

Hắn thuận tay tháo trâm ngọc trên đầu tôi để mái tóc dài trượt xuống quấn quanh cổ tay, dịu dàng nói với tôi rằng: "Tô Tô, có ta ở đây, nàng đừng suy nghĩ gì hết."

 

"Ta sẽ mãi mãi che chở nàng."

 

9

 

Đêm Trung thu, thái tử dẫn thái tử phi tham dự cung yến. Tôi đợi trong viện đến nhàm chán liền mang theo Tiểu Thanh ra hậu hoa viên ngắm trăng.

 

Trăng hôm nay rất tròn rất sáng, lấp lánh nhu hòa, giống hệt như ánh trăng ở thời hiện đại.

 

Tôi mất vì tai nạn giao thông, cha mẹ cũng không còn nên chẳng có gì phải vướng bận nơi đó. Ngay cả lúc này dù ngẩng đầu nhìn trăng, cúi đầu xuống vẫn không có người để nhung nhớ.

 

Tôi lười biếng ngồi trong hoa viên, vừa định trở về thì trông thấy một bóng dáng mặc áo choàng màu trắng xuất hiện trước mặt.

 

Nhìn thêm một lát mới nhận ra là Tần vương Bùi Mân, con trai quý phi nương nương, cũng là một trong số những ứng viên cạnh tranh ngôi báu với Bùi Hành.

 

Tôi khom người hành lễ: "Tần vương điện hạ."

 

"Trắc phi tẩu tử không cần đa lễ." Hắn ta cười nói, "Huynh trưởng và thái tử phi qua đêm trong cung, ta đặc biệt đến thông báo cho tẩu tử một tiếng, tránh để người chờ tốn công vô ích."

 

Tôi nói một tiếng tạ ơn, vừa định bước đi đã bị hắn gọi giật lại.

 

Hắn hỏi tôi: "Huynh trưởng cùng thái tử phi cầm sắt hòa minh, tẩu tử thật sự cam tâm sao? Người không hề nghĩ đến vị trí chính phi ư?"

 

10

 

Đêm tháng tám hơi lạnh, gió thu thổi hiu hiu làm tôi không nhịn được rùng mình một cái, đưa mắt đánh giá Bùi Mân trước mắt: "Tần vương điện hạ, trông ta giống đồ ngốc lắm à?"

 

Hắn ta sửng sốt: "Sao có thể?"

 

"Ngôi vị cao cao tại thượng kia ngài và thái tử cạnh tranh bằng bản lĩnh, cuối cùng thắng làm vua thua làm giặc, ta có thể hiểu dục vọng của ngài."

 

"Nhưng ngài đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng ta."

 

Tôi lẳng lặng nhìn hắn: "Dài tay đến tận hậu viện, ý đồ lợi dụng nữ nhân chính là hành vi vô năng và đáng xấu hổ nhất."

 

Ý cười trên mặt hắn ta nhạt đi vài phần, chiết phiến trong tay khép lại, thần sắc ra vẻ khó hiểu: "Ai cũng nói tẩu tử là thôn nữ thô kệch, hiện giờ lại không giống lắm đâu." Nói rồi còn buông tiếng thở dài: "Ta thật lòng muốn giúp đỡ người, tẩu tử, mẫu phi ta cũng xuất thân hàn môn, cho dù là vì vinh quang gia tộc, ta cũng có thể trợ lực người thượng vị."

 

Tôi không nhịn được bật cười: "Nếu ngài thật sự quan tâm đến hàn môn thì nên mở trường tiếp nhận học sinh khắp thiên hạ, thay đổi chế độ tuyển chọn quan lại theo giai cấp quý tộc chứ không phải đứng đây giả mù sa mưa, khuyên giải một nữ nhân cùng hợp mưu với ngài."

 

Tôi thật sự muốn khuyên hắn nên đi khám xem đầu óc có bệnh thật không. Chạy thẳng vào nhà khuyên vợ người khác đấu đá hậu viện, kịch bản phim cung đấu cũng không dám viết như vậy đâu… Đúng là quá kém cỏi.