Chương 15 - Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử
30
Bùi Mân vội vàng thượng kinh chúc mừng lễ trăm ngày của hai đứa trẻ, hắn ta còn mang theo đất ở Triều Châu bọc trong lớp vải dày dâng lên trong buổi yến tiệc làm quà tặng.
Yến hội nguyên bản đang vui vẻ hòa thuận đột nhiên lặng ngắt như tờ, văn võ bá quan đều cảm thấy hắn đang cố ý gây sự. Tuy Bùi Hành không tức giận nhưng sắc mặt không thể gọi là tốt. Riêng tôi lại rất thích phần lễ vật này.
Yến hội chấm dứt, tôi gặp lại hắn trong hoa viên, nhìn dung nhan gầy yếu kia mà thoáng sợ hãi: "Điện hạ ở Triều Châu sống không tốt sao?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì không như ý, chỉ là ta suy nghĩ không thông thôi."
Tôi thật sự muốn khuyên giải vài câu, nhưng rồi lại cảm thấy tư tưởng của mình chẳng có chút tác dụng gì với những người ở thân phận như bọn họ, cuối cùng chỉ có thể khuyên nhủ: "Dù chuyện gì xảy ra, sống sót được mới là quan trọng nhất."
Khuôn mặt trắng bệnh của hắn ta nghiêm lại, nhìn tôi khẽ mỉm cười.
Thân hình hắn dưới ánh trăng hơi nghiêng ngả, thắt lưng không còn thẳng tắp như trước mà hơi hơi chùng xuống…
Tôi ẩn ẩn có dự cảm, số mệnh hắn ta sắp tận rồi.
31
Bùi Mân chết vào mùa đông hai đứa trẻ tròn một tuổi.
Tin tức được khoái mã đưa vào cung, Bùi Hành chỉ liếc qua một cái rồi ném lên mặt bàn: "Tết nhất đến nơi rồi, xui xẻo quá."
Tôi nhặt quyển tấu chương được ám vệ đưa tới, vuốt ve hàng chữ “Chết bất đắc kỳ tử” trên giấy rồi thấp giọng: "Dù sao cũng là mạng người."
Tôi thả tấu chương lại lên bàn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết bay lả tả.
Nhớ lại rất nhiều năm về trước, lần đầu tôi tiến cung, không hiểu quy củ gì nên chạy loạn khắp nơi, cuối cùng còn lạc đường. Là Bùi Mân bắt gặp tôi rồi dẫn tôi trở về ngọn giả sơn, sau đó đưa cho tôi một miếng hoa sen tô gói trong khăn tay.
"Sau này đừng đi lung tung nữa." Hắn nói, "Không phải lần nào người cũng gặp được ta đâu."
Dù là thật lòng hay lợi dụng, giữa chúng tôi cũng đã từng có gút mắc. Người quen biết đột ngột ra đi… chung quy vẫn khiến người ta buồn lòng.
32
Năm sau đó hoàng hậu bị bệnh nặng, tôi đi thăm bệnh vài lần, gặp đúng dịp nàng có tinh thần sẽ kéo tay tôi cùng nói chuyện phiếm.
Nàng nói nàng thích ăn hoa đào cao, nhưng vì thái hậu không thích nên từ ngày nhập cung đến giờ vẫn chưa được ăn món điểm tâm này thêm lần nữa.
Nàng nói ngày xưa không thể sinh con là do thái tử bắt nàng uống thuốc tuyệt tử, ý đồ giá họa cho Tần vương chứ không liên quan gì đến tôi.
"Bệ hạ dứt khoát cho ta uống thuốc tuyệt tử, nhưng hắn lại hối hận vì không thể bảo vệ tốt cho cô." Giọng nói nàng đã suy yếu, mang theo vài phần hâm mộ, "Tô Tô, cô có được tình yêu của hắn, thật sự là thứ bùa hộ mệnh tốt nhất trên đời."
Nàng lại hỏi tôi: "Cảnh vật ngoài cung có đẹp không?"
"Cả đời này ta chưa từng được rời khỏi kinh thành."
Tôi ôm tay nàng khóc nấc: "Kiếp sau ngài đừng đầu thai đến đây nữa. Ngài đến chỗ của ta đi, nơi đó không có chiến tranh, không có giam cầm, không có hoàng đế hoàng hậu, ngài muốn làm gì cứ mặc sức làm cái đó."
"Ngài có thể học tập, làm việc, muốn đi đâu thì đi… Tỷ tỷ, kiếp sau đừng sinh ra ở nơi như thế này."