Chương 13 - Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử

26

 

Ngày biết tôi mang thai, Bùi Hành trọng thưởng thái y rất hậu hĩnh.

 

Hắn ôm tôi, cùng tôi nói về cái tên sẽ đặt cho đứa nhỏ: "Chờ con chúng ta sinh ra, con trai sẽ phong thái tử, con gái sẽ là cô công chúa vô ưu vô lo nhất thế gian này."

 

Từng nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống hai má tôi, giọng hắn tràn đầy kích động: "Tô Tô, chúng ta sắp có con rồi, là đứa trẻ của hai chúng ta."

 

Tôi mỉm cười nhìn hắn, trong lòng lại ẩn ẩn bất an.

 

Phần bất an này hóa thành thực thể vào lúc hoàng hậu tới cửa thăm tôi. Nàng chủ động quỳ xuống cầu xin tôi cho nàng đứa con này làm con thừa tự.

 

Tôi mím môi: "Hiện giờ còn chưa biết là nam hay nữ, nương nương tội gì phải sốt ruột như thế?"

 

"Nam hay nữ gì cũng tốt." Nàng lẩm bẩm, "Chỉ cần là con của cô, bệ hạ sẽ luôn xem như bảo vật trong tay… Trong mắt hắn, cô và những nữ nhân khác không giống nhau. Ta lại không thể sinh con, chỉ muốn có một đứa trẻ hộ thân… Coi như cô trả lại phần ân tình ngày trước ta cứu cô đi."

 

Tôi vén áo quỳ xuống đối diện nàng, vươn tay cầm tay nàng, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

 

Hoàng hậu vừa đi, ma ma bên người thái hậu đã đến dặn dò rất nhiều chuyện, khuyên tôi không nên suy nghĩ nhiều, yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện hiện giờ phải luôn lấy long tử làm trọng.

 

Thái hậu, thái phi, thậm chí là tông thất trước nay tôi chưa từng gặp mặt đều gửi thiếp xin được thỉnh an. Chồng thiếp dày dặn kia không biết còn ẩn chưa mưu mô quỷ kế gì, tôi không hiểu nổi ẩn ý giữa những hàng chữ hoa mỹ đó, không ai chỉ dạy, tôi đọc cũng không hiểu.

 

Đây là đứa con đầu tiên của Bùi Hành.

 

Nhưng thứ trong bụng tôi bây giờ cùng lắm chỉ là một khối thịt, vậy mà triều đình, hậu cung và vô số ánh mắt vẫn nhìn nó chằm chằm tựa như một bầy sói đói nhìn ngắm con mồi. Dù Bùi Hành có sắp xếp thêm không ít người bên cạnh, tôi vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi bất an.

 

27

 

Hoài thai mười tháng nhưng đến tháng thứ tám tôi đã chống chọi không nổi nữa, bụng phình to lên như quả bóng. Thái y nói tôi mang song thai mà tôi vẫn chẳng vui vẻ thêm chút nào, chỉ cảm thấy quá mức khủng bố.

 

Quả nhiên, đến ngày sinh nở tôi quằn quại trong phòng sinh, thái y đứng bên ngoài hỏi mọi người muốn giữ lớn hay giữ nhỏ.

 

Tôi không biết bọn họ lựa chọn bên nào, chỉ biết máu đang không ngừng chảy, tiếng khóc của hai đứa con cũng không thể kéo tôi tỉnh lại. Trong lúc mơ màng nửa mê nửa tỉnh, tôi thầm nghĩ lần này chắc mạng mình sẽ không lớn đến vậy nữa đâu.

 

Tôi vốn là sinh viên đại học năm ba, gặp tai nạn giao thông nên mới đến nơi này. Không ai nói cho tôi biết mình nên làm gì hay phải làm thế nào, chỉ có thể dựa vào phán đoán mà tùy tâm sở dục. Tôi không trải qua quá nhiều biến cố đẫm máu, cũng không học được bao nhiêu mưu sâu kế hiểm, chỉ có chút tiếc nuối.

 

Nếu có thể, tôi còn muốn ôm đứa con của chính mình…