Chương 50 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Lục Minh Kỳ nằm bên cạnh một lúc, sau đó anh vén chăn xuống giường: “Em ngủ đi, anh lên tầng tắm.”

“Chẳng phải trong phòng có phòng tắm sao?”

“Sợ ảnh hưởng đến em.”

“Em vẫn chưa buồn ngủ.”

Lục Minh Kỳ cũng không đi lên tầng nữa, trước khi đi vào phòng tắm anh còn bật đèn lên cho tôi, không cho tôi nghịch điện thoại trong bóng tối.

Lúc ra khỏi phòng tắm, cơ thể anh toàn là hơi nước, anh chui vào trong chăn rồi cẩn thận giữ khoảng cách với tôi, nằm nghiêng nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em biết tại sao anh lại bảo em viết giấy cam kết cho anh không?”

Anh nhắc đến mấy cái này tôi cũng không buồn ngủ nữa.

Tôi thích thú nhìn anh rồi nói: “Tại sao? Trước đây em có hỏi nhưng anh không nói.”

“Bởi vì hồi nhỏ em đã viết hôn ước cho anh.”

Gương mặt anh rạng rỡ, rất nam tính.

“Anh đang nghĩ, hồi nhỏ em đã đồng ý lấy anh rồi, sau này trưởng thành lại thật sự trở thành vợ anh, bây giờ em lại hứa cả đời này cũng không rời xa anh, chắc chắn em sẽ không nuốt lời.”

Tôi cười anh ấu trĩ hệt như Lục Minh Tinh.

Tôi cầm tay phải của anh rồi trân trọng nắm trong lòng bàn tay.

Nhiệt độ cơ thể truyền đến tứ chi qua cái nắm tay.

Tim tôi đập nhanh hơn, gò má cũng ửng hồng, vô thức muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.

Lần này đến lượt Lục Minh Kỳ cười thôi: “Vợ chồng già với nhau cả rồi, em còn ngại gì chứ?”

“Chúng ta mới lấy nhau ba năm.”

“Nhưng anh thích em từ rất lâu rồi.”

Tôi cố tình tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Được đấy, không ngờ anh lại thích một đứa bé, b.i.ế.n thái.”

Lục Minh Kỳ bật cười, anh nắm chặt tay tôi.

“Em nghĩ đi đâu đấy? Lúc gặp lại nhau trong bữa tiệc sinh nhật của anh trai em, em đã 18 rồi.”

“Cũng mới năm năm thôi mà.”

“Năm năm không dài sao?”

Tôi dịch người về phía anh, sau đó nghiêm túc nói: “Không dài.”

Lục Minh Kỳ nhướng mày.

Tôi cười nói: “Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cái năm năm nữa.”

Lục Minh Kỳ sững người, sau đó anh vui vẻ cụng trán với tôi.

“Mấy năm em đọc tiểu thuyết cũng không uổng phí nhỉ, dẻo miệng nói dễ nghe như thế.”

“Em nói gì mà anh bảo không dễ nghe?”

“Không có”

“Vậy thì không khúc mắc nữa nhé?”

Lục Minh Kỳ rất hài lòng, anh không cầm lòng được lại bắt đầu ôm tôi.

“Hứa rồi đấy nhé, sau này sẽ có rất nhiều năm năm nữa.”

Tôi vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, em là người nói lời giữ lời.”

HẾT.