Chương 41 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
Trách thì trách b.ệ.n.h v.iện trước đó, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mà không phát hiện ra vấn đề.
Có thể là do tình trạng của tôi quá đặc biệt, bác sĩ không phát hiện ra nguyên nhân từ ảnh chụp CT.
“Trong một tuần anh ở công ty, hầu như ngày nào anh cũng mất ngủ. Anh cả sợ anh đ.ộ.t tử nên đã đến trông anh, thấy anh ngủ rồi mới đi nghỉ. Cuối cùng anh ấy cũng không chịu nổi nữa, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh tâm sự với anh ấy. Anh cả bình tĩnh hơn anh nhiều, lập tức nhận ra điều bất thường bảo anh đưa em đến b.ệ.n.h v.iện kiểm tra lại.”
Thì ra còn có sự giúp sức từ phía anh chồng nữa.
Lục Minh Kỳ nói: “Em đấy, anh không có ở nhà thì ăn chơi nhảy múa, còn mang cả ảnh của người đàn ông khác bày trước mặt anh nữa.”
Có phải em cố tình đâu.
Trương Loan vừa mới đưa cho tôi là tôi đã quên béng rồi, nếu như không phải chiếc túi đó rơi xuống, tôi cũng không biết đến bao giờ mình mới phát hiện ra nó nữa.
Ra ngoài, tôi không thích đeo cùng một chiếc túi.
“Khi ấy anh thật sự rất giận, muốn bơ em.” Anh lên án, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhưng em đã chủ động cầm tay anh, còn quan tâm hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, cơn giận của anh cũng bay sạch sành sanh.”
“Anh dễ thỏa mãn thật đấy.”
Anh lắc đầu nói không phải: “Là vì anh quá yêu em.”
Bình thường Lục Minh Kỳ sẽ không thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình thế này, anh thích chứng minh bằng hành động hơn.
Với anh mà nói mấy lời này quá sến, không thích hợp đặt ở đầu môi.
Hoặc là do tôi không nhớ rõ chăng?
Với tính cách của anh, thỉnh thoảng tỏ vẻ ấm ức, làm nũng trước mặt tôi đã là cực hạn rồi.
Hơn nữa còn phải trong trường hợp anh thấy rất bất an, cần được an ủi gấp.
Giống như hiện tại.
Tôi ôm chặt lấy anh rồi thở dài.
Tôi đúng là tự lấy đá ghè chân mình mà.
Một ngày quan trọng như kỷ niệm ngày cưới cũng không chuẩn bị sao cho chu đáo.
Đi giày cao gót thì thôi, đằng này lại không đi đúng size.
Không đúng sai đã đành, đằng này lúc xuống cầu thang mắt mũi để trên trời không nhìn đường.
Lục Minh Kỳ vừa mới dặn xong tôi đã ngã sõng xoài ngay trước mặt anh rồi.
Chắc khi ấy anh sợ lắm.
Tôi cũng đâu muốn sự cố xảy ra, sau đó cũng không có ai nói hay trách móc gì tôi, dù gì tôi cũng đang bị thương mà.
Chủ yếu là do tôi cứng đầu, trước đó còn đọc tiểu thuyết cái gì mà người gặp người yêu.
Tác giả viết quá đỉnh, không ngờ chọn bừa một cái tên cho nữ phụ mà cũng trùng tên với tôi.
Tính ra, cái tên này của tôi cũng đâu phải phổ biến lắm.
Chúng tôi giữ im lặng trong vài phút.