Chương 29 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
Anh thấy trong trường hợp này anh nói như thế có hợp không?
Tôi dùng sức đẩy anh ra rồi trợn mắt nói: “Em cảnh cáo anh, anh còn nói ý em ngốc nữa, sau này em không thèm để ý đến anh nữa? Với cả, câu trước câu sau của anh có logic tý nào không?”
Lục Minh Kỳ nằm ngửa trên giường, anh giơ tay kéo tôi vào lòng.
Anh thở dài rồi bất lực lên tiếng: “Anh đã suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, kể từ khi em bị th.ương anh luôn thấy em rất lạ.”
Bất cứ ai, đột nhiên có thêm một đoạn ký ức trong tương lai thì cũng lạ cả thôi!
Tôi không phản bác, mà thở dài cùng anh: “Cảm giác của anh rất đúng, đúng là em đã xảy ra chút chuyện, ờm… một chuyện khá kỳ lạ.”
Tôi đắn đo chọn từ: “Anh có tin con người có thể biết trước được tương lai không?”
Lục Minh Kỳ không trả lời.
Tôi cũng không cần câu trả lời của anh, mà tự hỏi tự trả lời: “Nói ra có thể anh không tin, nhưng chúng ta đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, anh cả của anh là nam chính, Liên Dung là nữ chính, anh là nam phụ số hai, Lục Minh Tinh cũng có thể coi là nam phụ số ba, em thì đ.en đủi, là nữ phụ đ.ộc á.c trong cuốn sách.”
Lục Minh Kỳ vẫn giữ im lặng, anh vươn tay sờ trán tôi.
Tôi đẩy tay anh ra, giữ chặt không cho anh động đậy lung tung.
“Theo như phát triển của câu chuyện, Liên Dung sẽ đá Lục Minh Tinh rồi mập mờ với anh.”
“Nhưng anh lại là hoa đã có chủ, cô ta suy nghĩ về vấn đề đạo đức nên chỉ đành từ bỏ, sau đó anh cả của anh chớp thời cơ chen vào rồi ôm được người đẹp về nhà.”
“Trong quá trình đấy, cô ta còn quen được vài người tuổi trẻ tài cao có tiền đồ xán lạn nữa, họ đều thích cô ta nhưng cô ta không muốn chơi NP, nên chọn chung thủy với anh trai của anh.”
Lục Minh Kỳ: “Em lại đọc được cuốn sách kỳ quái nào rồi phải không?”
Biết ngay anh sẽ không tin mà.
Tôi giơ ba ngón tay lên rồi thề thốt: “Tuyệt đối không phải, lúc em có được ký ức này em không hề biết Liên Dung là ai.”
Lục Minh Kỳ: “Em nói tiếp đi.”
“Sau này Liên Dung sẽ lấy anh cả của anh, anh và Lục Minh Tinh tự nguyện rút lui, âm thầm bảo vệ cô ta, vì cô ta mà loại bỏ mọi khó khăn. Còn những người đàn ông khác, bọn họ đều chung một lòng, bảo vệ chu toàn nửa đời sau của cô ta.”
Hình như Lục Minh Kỳ không hề hứng thú với mấy cái này, anh hỏi: “Thế em thì sao?”
Tôi than ngắn thở dài, nói với anh: “Em sang thế giới bên kia rồi.”
Lục Minh Kỳ siết chặt cánh tay đang ôm lấy tôi.
“Còn c.h.ế.t rất thảm.”
Kể ra tôi thấy hơi ấm ức, sụt sịt vài cái.
“Trong truyện, em sẽ phải lòng anh cả của anh nhưng anh ấy lại rất ghét em, trong cơn giận em đã chạy đi quyến rũ Lục Minh Tinh, Lục Minh Tinh càng ác hơn, cậu ta dùng đủ lời khó nghe để sỉ nhục em, còn muốn em ăn cơm nhà nước nữa.”