Chương 23 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
Cậu ta ngớ ngẩn đến mức nào mới hiểu nhầm cảnh tượng này thành ôm ôm ấp ấp rồi nói cười vui vẻ với nhau vậy.
Tôi chợt thấy không còn gì để nói, thậm chí còn muốn rủ cậu ta hôm nào rảnh rỗi cùng tôi đi khám não nữa.
Lục Minh Kỳ vẫn luôn im lặng, từ lúc tôi về đến giờ anh cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Có thể anh còn đang giận.
Tôi chẳng thấy mình sai ở đâu cả, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, anh còn không chịu nổi cái này thì sau này làm sao làm được việc lớn?
Lục Minh Tinh rất lo lắng, cậu ta mặt dày nắm lấy tay áo tôi rồi nói: “Chị dâu ơi, chị đừng vì chuyện này mà cãi nhau với anh em nhé, có trách thì hãy trách em.”
Thằng nhóc này kể ra cũng lạ thật đấy.
Hình như cậu ta không nghe lọt tai những gì tôi phân tích cho cậu ta sáng nay lúc ở cửa nhà thì phải, cậu ta không những tiếp tục răm rắp nghe theo lời của Liên Dung mà còn khuyên giải đôi vợ chồng thương mại là chúng tôi nữa.
Vừa mới từ ngoài về, tôi vừa buồn ngủ vừa mệt nên không muốn nói nhiều với cậu ta.
Ừ đại một tiếng, tôi giơ tay đẩy Lục Minh Tinh ra, lần này đẩy nhẹ một cái là cậu ta tránh ra liền.
“Em lên tầng ngủ trước, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, nếu muốn đ.ánh nhau thì ra ngoài đ.ánh, đừng đ.ánh ở nhà.”
Lục Minh Tinh ngoan ngoãn gật đầu rồi nói vâng.
Còn Lục Minh Kỳ thì chẳng buồn để ý đến tôi.
Người bình thường không tức giận, một khi tức giận sẽ rất đáng sợ.
Tôi không chiều theo anh.
Lần này là hiểu lầm, vậy sau này thì sao?
Cứ giải thích đi giải thích lại, chẳng phải sẽ đi đến bước đường ly hôn sao?
Tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn tha hương rồi phải ch.ế.t sớm một cách thê thảm như thế, tuy những chuyện đó chưa xảy ra trong thực tế nhưng rất rõ ràng, tôi cũng không muốn nếm trải.
Trên đời này, ngoài t.iền ra thì không có người nào hay vật gì đáng để tôi tranh giành.
Có thể sau này Lục Minh Kỳ còn phải cảm ơn tôi, lấy được một cô vợ thấu tình đạt lý như tôi, đó là phúc của anh.
Đi lên tầng hai, tôi nhìn xuống dưới tầng.
Khi đó tôi nhận ra Lục Minh Kỳ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Tôi cười với anh, dùng hành động để nói cho anh biết tôi không bận tâm.
Tôi không thấy rõ được vẻ mặt của Lục Minh Kỳ, chắc anh cũng thế, không hiểu được tôi đang nghĩ gì.
…
Không muốn tốn nhiều sức lực nữa, tôi đi thẳng về phòng.
Lục Minh Kỳ vẫn phải làm việc, sau khi xử lý em trai xong, anh lại lôi cậu ta đến công ty.
Tôi ngủ một tiếng, ngủ dậy thì đặt khoai tây chiên và thịt nướng.
Tiểu Lý và đầu bếp đã chuyển đi, hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình tôi.