Chương 19 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
Không hổ là Lục Minh Tinh.
Lục Minh Kỳ vẫn chưa nổi cơn thịnh nộ, có điều tôi vẫn nghe ra tâm trạng hiện giờ của anh đang rất tệ: “Anh nói rồi, đó là hiểu lầm, nếu em không tin em có thể đi hỏi cô Liên.”
“Em có thể không tin anh.” Anh mỉa mai: “Nhưng lời cô ta nói chắc em sẽ tin nhỉ, vì dù gì em cũng yêu cô ta như thế cơ mà.”
Lục Minh Tinh nắm chặt tay, cậu ta hít một hơi thật sâu.
“Em đã tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau, còn nói nói cười cười nữa.”
Tiến triển nhanh thật.
Liên Dung mới vào công ty được vài tháng thôi mà?
Không ngờ đã cua đổ rồi.
Tự dưng lại hóng được vụ drama to đùng, tôi cũng không vội đi.
Đám bạn cây khế kia có gì tốt đâu mà tụ tập?
Lục Minh Kỳ ngoảnh đầu lại, anh bình tĩnh nhìn tôi: “Em tin những lời nó nói sao?”
Tôi không biết mình nên có phản ứng gì.
Chúng tôi và đôi vợ chồng hờ, tôi có tin anh hay không quan trọng sao?
Lục Minh Tinh nghẹn ngào nói: “Em đã tận mắt trông thấy rồi!”
“Anh giải thích rồi nhưng em không nghe.”
“Mắt thấy tai nghe mới là sự thật.”
Lục Minh Kỳ cười khẩy: “Giờ anh thấy em và chị dâu cùng nhau xuống tầng, có phải anh cũng có lý do nghi ngờ hai người có gian tình không?”
Anh hỏi, rồi lại tự phủ nhận: “Anh tin là không, em không phải là gu của cô ấy.”
Không biết câu nói này đã động đến điểm đau nào của Lục Minh Tinh, nước mắt của cậu ta bỗng chốc lăn dài, cậu ta nhìn anh hai của mình rồi sải bước, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
“Anh không đuổi theo sao?” Tôi hỏi.
Lục Minh Kỳ nói không cần, để cho thằng ba có thời gian ổn định lại tâm trạng.
“Em hẹn ai?” Anh hỏi tôi.
“Đám Trương Loan, có một cô bạn vừa về nước nên hẹn mọi người gặp nhau.”
“Không đi được không?”
Anh có ý muốn nói chuyện với tôi phải không?
Thú thật, tôi cũng không muốn xen vào chuyện của bọn họ nên kiên quyết lắc đầu nói: “Không được, em không phải là người thất hứa!”
Lục Minh Kỳ cười gượng, anh nắm tay tôi rồi đi ra ngoài: “Để anh lái xe đưa em đi.”
Suốt cả chặng đường bầu không khí rất yên tĩnh.
Tôi cũng không hỏi.
Lục Minh Kỳ cũng chẳng nói.
Đến khi tôi chuẩn bị xuống xe anh mới nắm tay tôi rồi bảo: “Việt Linh, em tin anh không?”
Nhìn gương mặt khẩn thiết của anh, tôi không sao nói được câu mình không bận tâm.
“Coi như… tin?”
“Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, trước kia không, sau này cũng sẽ không.”
Ờm cái này…
Tại sao anh lại nói những điều đó với tôi.
Còn nghiêm túc, chân thành đến thế.
Tôi gãi đầu: “Lục Minh Kỳ, anh còn nhớ cuộc hôn nhân thương mại của chúng ta chứ?”