Chương 13 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
“Mai anh đưa em đi kiểm tra lại lần nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên lườm anh: “Ý anh là em ngốc?”
“Không phải, vợ anh sao mà ngốc được?”
“Hừ.”
Lục Minh Kỳ khẽ cười vài tiếng, anh hôn lên má tôi: “Ngủ thôi, mai rồi nói sau.”
Bỏ đi, dù gì cũng là chuyện của bọn họ.
Tôi tốn công suy nghĩ làm gì?
Nghĩ thông suốt rồi, tôi kéo lại gối và chăn rồi nằm thẳng trên giường.
Lục Minh Kỳ tắt đèn, anh lần mò trong bóng tối rồi sáp lại gần.
Anh rất thích ôm tôi ngủ, thú thật tôi thấy hơi khó chịu, cũng đã kháng nghị rất nhiều lần nhưng đều vô hiệu.
Rõ ràng chỉ là một cặp vợ chồng hờ, làm cho giống vợ chồng thật làm gì.
…
Anh rất thích ôm tôi ngủ, thú thật tôi thấy hơi khó chịu, cũng đã kháng nghị rất nhiều lần nhưng đều vô hiệu.
Rõ ràng chỉ là một cặp vợ chồng hờ, làm cho giống vợ chồng thật làm gì.
Hôm sau là cuối tuần, Lục Minh Kỳ nghỉ ở nhà.
Khó lắm mới có dịp ngủ nướng cùng tôi, đến khi mặt trời leo tít trên ngọn cây hai đứa mới chịu dậy.
Lục Minh Kỳ là người thuộc trường phái hành động điển hình, anh gọi luôn Tiểu Lý đến trước bàn ăn.
“Liên Dung là bạn của cô à?”
Tiểu Lý đáp vâng.
“Cô ta với thằng ba đang hẹn hò sao?”
Thú thật, lúc anh lạnh lùng vô tình trông hơi sợ, tôi cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng của Tiểu Lý.
“Đúng là họ từng hẹn hò một thời gian nhưng cũng chia tay được vài tháng rồi ạ.”
“Quen nhau bao lâu?”
“Hồi cậu ba lên năm ba hai người họ đã bên nhau rồi, cũng tầm ba năm gì đó?”
Lục Minh Kỳ vừa bóc trứng cho tôi vừa nói: “Cô ta nói gì với cô?”
Tiểu Lý chưa kịp phản ứng lại: “Nói gì ạ?”
“Chuyện vào công ty.”
“Cô ấy nói tập đoàn Lục Thị vẫn luôn là mục tiêu của cô ấy, cô ấy cũng nộp CV hai lần nhưng đều bị đánh trượt. Em làm việc bên nhà họ Lục, lần trước cậu cả về nhà ăn cơm, em có nghe thấy cậu ấy nhắc đến chuyện tuyển trợ lý với ông chủ, em nghĩ đây cũng là một cơ hội, bèn hỏi cậu ấy xem tiến cử bạn bè được không, cậu cả bảo em hỏi cậu, nói chuyện này cậu do toàn quyền phụ trách.”
Tiểu Lý nói rất nhanh, cứ như sợ nói chậm một chút chúng tôi sẽ nghi ngờ vậy.
Tôi nhìn cái trán mướt đầy mồ hôi của cô ấy, trông không giống như đang giấu giếm điều gì lắm.
Thì ra đây là ý của Tiểu Lý?
Lục Minh Kỳ bỏ quả trứng vào trong đĩa của tôi rồi rất bình tĩnh cất tiếng: “Cô ta không biết thằng ba đang làm việc trong công ty à.”
“Biết ạ, cho nên cô ấy mới không xin vào làm trong bộ phận của cậu ba.”
“Anh tôi từng gặp cô ta sao?”
Tiểu Lý ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Em không biết ạ, Liên Dung không nói với em.”
Lục Minh Kỳ nhìn Tiểu Lý, cô ấy đứng thẳng lưng, giống như tên lính đang được sếp lớn kiểm tra vậy.