Chương 5 - Xuyên Không Chiếm Lấy Hậu Cung Của Nam Chính
Hơn nữa thói quen ăn uống không lành mạnh này, ngược lại khiến cho quá trình trao đổi chất của cô nàng cao đến đáng sợ. Rõ ràng buổi chiều đã ăn khá nhiều, vậy mà cứ đến nửa đêm lại đói bụng cồn cào.
Do sợ đánh thức chúng tôi nên Trương Mật Mật dã ôm theo đùi cừu phơi nắng mà cô nàng cất giấu đi ra hành lang gặm nhấm.
Trùng hợp làm sao, lại đúng lúc bị cô bạn phòng bên cạnh bắt gặp cảnh tượng cô nàng ăn uống ngon lành, lại thêm việc Trương Mật Mật gầy như tờ giấy, cô bạn kia liền cho rằng thứ mà mình không phải nhìn thấy con người, mới truyền ra câu chuyện ma quỷ kia.
Để dẹp yên cơn sóng gió này, cho tôi có thể ngủ một giấc ngon không bị Kiều Vũ Dao - người sợ ma - quấn lấy, tôi quyết định ép Trương Mật Mật ăn uống lành mạnh.
Dù sao cũng đã quen rồi tôi lặp lại chiêu cũ là được.
Tôi gắp một miếng măng tây, hạ giọng xuống, đưa đến bên miệng Trương Mật Mật: “Bé cưng ăn một miếng đi, chỉ cần một miếng thôi, được không?”
Nàng ta khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, mới thử hé miệng ăn miếng rau xanh này.
“Bé cưng giỏi quá!” Tôi lập tức cổ vũ.
Trương Mật Mật khó khăn nuốt miếng măng tây xuống, đôi mắt long lanh nhìn tôi hồi lâu, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp khiến tôi tưởng mình đã làm chuyện gì tày đình.
Kết quả cô nàng này lại nói với tôi một câu: “Ninh Phù Linh, cậu giống hệt mẹ tớ vậy.”
11
“Mẹ? Mẹ đến cứu con ra ngoài sao?”
Mật phi nương nương vừa nhìn thấy tôi, liền ném chiếc đùi gà đi, lau tay lên dải lụa gấm rồi lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi liên tục lùi về sau.
Cái quái gì vậy, hóa ra lúc trước Trương Mật Mật nói không phải là lời nói chơi sao?
Tôi thật sự rất giống mẹ của cô nàng à?
Thấy tôi sắp lùi ra khỏi điện, Mật phi vội vàng dừng lại.
“Đừng đi... Ta biết ngươi không phải là mẹ ta, mẹ đã rời đi từ lâu rồi, nhưng ta vẫn luôn ảo tưởng rằng người sẽ quay về.”
Khóe miệng nàng ta hiện lên nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi, dọa đến ngươi rồi.”
Trong lòng tôi run lên, dựa theo việc thiết lập trong cuốn sách này và thế giới hiện thực giống nhau như vậy, chẳng lẽ mẹ của Trương Mật Mật cũng...
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Mật phi đang ngã người vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, một giọt nước mắt thoạt nhìn khó có thể nhận ra, trên thực tế là đã được tính toán kỹ lưỡng, từ từ lăn dài trên gương mặt gầy gò của nàng.
Vốn không muốn nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, tôi cầm chiếc đùi gà vừa rồi bị bỏ quên nhét vào miệng Mật phi.
“Bé cưng, muốn ăn thịt thì cứ ăn đi, đừng bịa chuyện nữa, tôi sẽ không mách Túc công công đâu.”
12
Mật phi nương nương vừa gặm đùi gà, vừa bị tôi dò hỏi.
Cô nàng quả thực không muốn vào cung, bèn ngày ngày giả vờ tuyệt thực để thể hiện khí phách, trên thực tế là tranh thủ lúc Túc công công và các cung nữ không chú ý thì lén lút ăn uống thỏa thích.
Bởi vì giống với thế giới hiện thực cho nên chỉ cần nàng ta không ăn rau thì sẽ ngày càng gầy, để chân thật hơn Mật phi chỉ chọn ăn mỗi thịt!
Các loại hoạt động và yến tiệc trong cung cô nàng đều tránh né, mục đích chính là để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Vì vậy cho đến hiện giờ cô nàng vẫn còn chưa gặp mặt nam chính.
May quá, may quá.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dặn dò cô nàng nhất định phải tránh tiếp xúc với bất kỳ thị vệ nào trong cung, sau này có cơ hội, tôi sẽ đưa cô nàng này ra khỏi cung.
Cô nàng gật đầu lia lịa, vẻ mặt chân thành: “Đều nghe theo lời mẹ.”
Được rồi...
13
Sợ bị Túc công công bắt được chất vấn, tôi cầm theo hộp tôm xào cay mà Mật phi nhét cho, chuồn ra khỏi Vị Ương cung như một tên tr.ộ.m.
Đã dùng khí thế áp đảo nhân vật phản diện lớn nhất trong dàn hậu cung của nam chính, lại chia rẽ hắn ta và nữ chính thứ hai, nguy cơ ch/3tdường như ngày càng rời xa tôi hơn.
Tảng đá trong lòng tôi vừa mới được đặt xuống, liền nhìn thấy một người mặc trang phục thị vệ lóe qua góc cua phía trước.
Không ổn, thị vệ hoàng cung không có lệnh không được phép ra vào tùy ý, hơn nữa tốc độ của hắn ta quá nhanh, không phải tốc độ mà người thường có thể đạt được thông qua rèn luyện thân thể.
Là nam chính!
Lẽ ra tôi nên tránh xa hắn ta càng xa càng tốt, nhưng bóng lưng này luôn khiến tôi có cảm giác quen thuộc khó tả, có lẽ chân tướng của việc xuyên sách nằm ở trên người hắn ta.
Tôi liều mạng đuổi theo, rẽ vài góc cua, bị một bức tường chắn tầm mắt, còn tên thị vệ kia thì không thấy bóng dáng đâu.
Bức tường rất dài, tôi đang định bụng "oẳn tù tì" để quyết định đi về phía bên trái, bỗng nhiên sực tỉnh.
Mặc dù cuốn tiểu thuyết này thật sự rất cẩu huyết, nhưng đây là thế giới tiểu thuyết, tôi có linh lực, có thể bay mà.
Bay vút qua bức tường, trước mắt bỗng chốc hiện ra một khung cảnh rộng lớn, khoáng đạt.
Nơi là một võ trường lớn!