Chương 8 - Xuyên Không Bắt Gian Phản Diện
Ta tiếp tục hiến kế:
“Lúc Lục hầu gia vận chuyển bạc đến, trại chủ có thể cho người giả làm sơn tặc cướp giữa đường.
Như vậy, chẳng khác nào hắn không đích thân đưa bạc tới, trại chủ cũng không cần giao ta trở về.”
Ánh mắt Tiêu Thâm dần dần sáng lên, sâu thẳm như hồ nước có thêm vài phần ánh sao:
“Tô tiểu thư, ngươi… thật ác độc.”
Ta khiêm tốn cúi đầu:
“Bình thường thôi.”
Ai bảo ta biết trước cốt truyện chứ.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này có thể bị nam chính hành hạ thể xác, giày vò tinh thần, thậm chí hủy cả gia tộc, ta liền không nén nổi ý muốn báo thù.
Ba ngày sau, kế hoạch diễn ra suôn sẻ.
Người trong trại cải trang thành thổ phỉ, giữa đường cướp bạc.
Khi Lục Tạ An tìm đến sơn trại, Tiêu Thâm một mực chối bay chối biến.
Tiêu Thâm lạnh nhạt nói:
“Xem ra, Lục hầu gia cũng chẳng xem trọng vị hôn thê này là mấy.
Chuyện bạc trắng mà còn dám gian dối như thế.”
Lục Tạ An: “……!”
Nam chính tức đến mức sắc mặt đỏ gay, ngay cả giữa lông mày cũng nổi mẩn, hệt như sắp phát ban vì giận.
Mà ta thì đứng trong sân, nhìn đống bạc chất cao như núi, lòng tràn đầy mãn nguyện.
Tiêu Thâm bước đến, ta cố tình trêu chọc y:
“Trại chủ, đống bạc này… coi như là sính lễ của ta đi.”
Nam nhân khoanh tay đứng đó, liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt dửng dưng như gió thổi không lay.
Thế nhưng khóe môi y lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như có như không.
Y khẽ lẩm bẩm kết luận:
“Ta hiểu rồi… Thì ra, ngươi bày ra trò này không phải vì ta, mà là vì thỏa mãn dục vọng riêng của bản thân.
Ngươi thật sự… muốn gả cho ta đến vậy sao?”
Ta: “……”
14
Sơn trại vừa kiếm được một khoản bạc kếch xù, đêm ấy liền mở yến tiệc mừng công linh đình.
Lần này ta chém đẹp được nam chính một vố, trong lòng hớn hở, vui quá nên uống hơi nhiều.
Còn Tiêu Thâm thì một giọt rượu cũng không đụng, mặt mày lạnh nhạt, ngồi chễm chệ ở vị trí đầu bàn, trông như một kẻ cô độc không ai thương.
Ta tự tay nâng chén mời rượu, thuận tiện nịnh một câu:
“Trại chủ là người dẫn đầu, quả là phúc khí mấy đời của huynh đệ sơn trại. Còn được quen biết trại chủ, đối với ta mà nói, chính là duyên định ba kiếp.”
Khóe môi Tiêu Thâm khẽ giật.
Khi ta rót đầy chén cho hắn, tên này lại lạnh lùng mở miệng:
“Cô đừng tưởng ta không nhìn ra âm mưu của cô. Rõ ràng là muốn chuốc say ta, rồi ra tay làm chuyện xằng bậy.”
Nghe thế, ta sững người.
Ta… ta đã làm gì khiến phản diện hiểu lầm ta sâu sắc vậy chứ?!
Thế là ta dứt khoát rót rượu cho chính mình, cạn chén.
Ai ngờ Tiêu Thâm lại liếc mắt, còn hừ nhẹ một tiếng:
“Ta hiểu rồi. Cô không chuốc say được ta, nên định tự chuốc say bản thân. Như vậy thì mới có lý do để buông thả, rồi làm càn với ta chứ gì.”
Tay ta khựng lại giữa chừng.
Được rồi. Vậy ta không uống nữa.
Nhưng tên kia lại nói tiếp:
“Bị ta vạch trần tâm cơ, cô lại còn giả vờ đáng thương. Tô tiểu thư, quả nhiên không hổ danh là con gái gian thần.”
Ta: “…”
Tên này… có biết cách nói chuyện không vậy?!
Ta trừng mắt nhìn hắn:
“Trại chủ, chửi ta thôi cũng được, sao lại lôi cả phụ thân ta vào?! Phụ thân ta là Tể tướng, nhận bổng lộc triều đình, làm việc cho hoàng thượng, có lỗi gì chứ?!”
Tiêu Thâm còn định nói gì đó.
Ta nhân lúc hơi men còn sót, lập tức đe dọa:
“Dám nói thêm một câu, ta hôn huynh ngay bây giờ đó!”
Tiêu Thâm: “…”
Phản diện cuối cùng cũng bị ta chặn họng thành công.
Đêm đó, hai ta coi như xích mích nặng.
Ta cũng chẳng buồn để tâm, lăn ra ngủ một giấc tới trưa hôm sau.
Vì vụ bạc triệu kia, người trong trại bắt đầu tôn ta như “Thần Tài sống”.
Đặc biệt là tâm phúc của Tiêu Thâm, chỉ thiếu nước gọi ta là “Sơn trại phu nhân” thôi.
Ta trò chuyện khá hợp với người này.
Ta hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Gã cười đáp:
“Tô tiểu thư, tiểu nhân tên là Thanh Sơn.”
Ta vỗ vai hắn:
“Tiểu Thanh à, cái tên này hay thật. Ta bỗng nhớ tới một câu thơ… Ngậm chặt Thanh Sơn chẳng buông lơi.”
Làm thân với tâm phúc của phản diện, biết đâu sau này xảy ra chuyện sinh tử, ta còn có người đứng về phía mình.
Nào ngờ, sắc mặt Thanh Sơn bỗng tái mét, liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta ngoảnh lại – liền bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Tiêu Thâm đang nhìn chằm chằm.
Gương mặt hắn lúc không cười, thật sự rất có phong thái của một đại phản diện.
Giọng hắn chẳng mấy thân thiện:
“Thanh Sơn, ngươi rảnh lắm phải không? Ra rừng chặt cho ta trăm gốc cây.”
Thanh Sơn mặt như muốn khóc, chỉ biết ỉu xìu đáp:
“Dạ… thưa đại ca…”
Ta đang định mắng hắn nhỏ nhen thì Tiêu Thâm đã lạnh lùng buông một câu đầy chua cay:
“Ngậm chặt Thanh Sơn chẳng buông lơi? Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô có sở thích… cắn người? Cô ve vãn ta chưa đủ, giờ còn định ve vãn kẻ khác?”
Ta: “…”
Ta mất mấy giây mới kịp hiểu ra ẩn ý trong câu đó, vội vàng nói:
“Trại chủ, huynh… huynh đang ghen sao? Ta nào có trêu chọc gì Tiểu Thanh đâu!”
Tiêu Thâm hừ lạnh:
“Tiểu Thanh? Rõ ràng hắn tên là Thanh Sơn. Cô gọi thân mật quá đấy.”