Chương 10 - Xuyên Không Bắt Gian Phản Diện

Tiêu Thâm nhẹ nhàng rút tay về, hắng giọng:

“Người một nhà, không cần khách sáo.”

Cả cha và ta đều ngớ người.

“Người một nhà” – ba chữ ấy… ẩn chứa quá nhiều tầng nghĩa khiến lòng người không khỏi suy diễn.

Ta vờ như không hiểu.

Dù gì, mục tiêu chính của ta là: Nghịch thiên cải mệnh.

Ta phải ghép cặp cha ta và phản diện – hai người phải cùng nhau đối đầu với nam chính!

Ta làm bộ nghiêm trọng, nói dối không chớp mắt:

“Cha à, người không biết đâu. Lục Tạ An từ đầu đã chẳng muốn cưới con. Hắn còn ghét người vì quyền cao chức trọng, từ lâu đã có ý thù ghét rồi!”

“Chi bằng, hủy hôn cho xong. Còn nữa, con nghe nói Lục Tạ An đang âm mưu nhắm vào phe Thái tử. Mà cha lại là thầy của Thái tử!”

“Cha ơi, tên Lục Tạ An ấy không thể xem thường. Cha phải cẩn thận đó!”

“Nay cha cần một cánh tay đắc lực. Theo thiển ý nữ nhi, Tiêu trại chủ chính là người phù hợp nhất!”

“Cha, vì Tiêu gia mà rửa oan thì thôi không nói. Nhưng người không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho… ngoại tôn chứ!”

Cha ta đang vuốt râu bỗng khựng lại, lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống bụng ta:

“Con à… mới bị bắt lên núi mấy hôm, làm gì đã có ngoại tôn?”

Ta sượng trân, suýt nữa cắn trúng lưỡi, vội vàng chữa cháy:

“Nhưng mà… con với Tiêu trại chủ đã… đã thành sự rồi! Thành gạo nấu thành cơm rồi! Ngoại tôn… cũng không còn xa nữa đâu!”

Cha: “…”

Tiêu Thâm: “…”

Kệ đi.

Bây giờ ta mặc kệ tất cả.

Miễn là nam chính đừng diệt cả nhà ta, ta sẽ làm mọi cách để cha và phản diện bắt tay nhau thành liên minh chính trị sống còn!

17

Phụ thân ta cố nhịn lại cố nhịn, cuối cùng mới không ra tay với Tiêu Thâm.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của y,

Phụ thân ta dù cáo già lắm mưu, cũng chẳng dại mà không rõ điều đó.

Tiêu Thâm bày tiệc chiêu đãi — một bàn đầy đủ cả văn cả võ, long trọng không kém gì cung đình.

Suốt bữa tối, gương mặt tuấn tú của y vẫn luôn căng cứng, nghiêm nghị ngồi trên ghế lớn, thần sắc đoan chính.

“Trời đã về khuya, Tể tướng đại nhân, tối nay e phải委屈 ngài nghỉ lại sơn trại một đêm rồi.”

Tiêu Thâm giữ thái độ vô cùng nhã nhặn, lễ nghĩa đủ đầy.

Đến nước này, phụ thân ta cũng không còn cách nào khác — ai bảo ông chỉ có một đứa con gái như ta?

Không phải ta bất hiếu, mà là… phụ thân nhất định phải liên minh với phản diện!

Vừa bước vào phòng, ta còn chưa ngồi yên thì Tiêu Thâm đột nhiên từ cửa sổ lật người nhảy vào.

Ta kinh ngạc nhìn y:

“Trại chủ, sao ngài không đi cửa chính?”

Tiêu Thâm hơi đỏ mặt, nghiêm túc đáp:

“Ngươi vu oan ta, bảo ta đã… ăn sạch ngươi. Vậy ta còn mặt mũi nào đi cửa chính nữa?

Ngươi với ta… lúc nào thì cơm chín hóa cơm nhão vậy?”

Ta: “……”

Huynh nửa đêm tới đây… chỉ để hỏi cái này sao?

Ta chống cằm, suy nghĩ đôi chút.

Vị phản diện trước mắt, chính là người duy nhất có thể đối đầu với nam chính.

Thế nhưng hiển nhiên, ở một số phương diện… y vẫn còn rất non nớt.

Một kế xấu nảy ra trong đầu ta.

Ta tiến lên trước, nắm lấy cổ áo y, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn một cái — rồi lập tức rời khỏi.

Yết hầu của nam nhân khẽ chuyển động, đôi mắt dần trầm xuống.

Ta cười tủm tỉm hỏi:

“Trại chủ, sao vừa rồi không né?”

Tiêu Thâm nghẹn lời.

Ta tiếp lời:

“Chứng tỏ, trại chủ cũng có tình cảm với ta đúng không? Ta lừa phụ thân, để ông nghĩ ta thật lòng với ngài, như thế ông mới dốc toàn lực giúp nhà họ Tiêu rửa oan.”

Ánh mắt Tiêu Thâm hơi dao động:

“Ngươi… làm vậy là vì ta?”

Ta càng nói càng khéo:

“Nếu không vì ngài, ta còn vì ai?

Chỉ cần ngài có thể sống tốt, ta danh tiếng cũng không cần nữa.

Giờ ngài tin ta có chân tình chưa? Không tin thì… ngài sờ thử đi.”

Ta vừa định kéo tay Tiêu Thâm đặt lên ngực mình, người nọ lập tức thu tay, xoay người bỏ chạy.

Động tác nhanh như gió, chỉ để lại một tàn ảnh mơ hồ trong màn đêm.

Ta nhìn theo bóng y khuất dần, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Phản diện gì mà đáng yêu quá thể!