Chương 31 - Xin Đừng Cãi Nhau Xin Đừng Đánh Nhau, Đừng Đừng Xé Áo Nhau

Tên cũ: Vũ Thanh - Tiếng Mưa

Tác giả: Lão Phật Gia Tống Ôn Noãn

Tôi xuyên thành một kẻ bị bạo lực học đường. 

 

Nhìn hoa khôi trường cởi cúc áo mình, nam vương trường vỗ về mặt mình mà tôi vui mừng đến phát khóc.

 

Tôi để họ bắt nạt tôi, nhưng sau đó họ quỳ xuống và cầu xin tôi đứng dậy.

 

Tôi không biết phải làm gì đây. Tôi còn phải tạo cơ hội để cho bọn họ bắt nạt tôi mỗi ngày chứ.

 

Bởi vì họ sắp ch.ết rồi.

 

Mỗi khi tôi bị bạo lực, đám người này sẽ mất đi một năm tuổi thọ.

 

Tôi muốn khiến lũ người bắt nạt của khu vực này hoàn toàn biến mất trong tay tôi.

[01]

Tôi bị lạnh đến tỉnh.

Không có nước, không có sơn, cũng không có nhựa cao su. Cái gì cũng không có.

Đúng, kể cả trên cơ thể tôi, cái gì cũng không có.

Đầu đông tháng mười một, tôi quỳ trên sân thượng, trên người chỉ còn lại một đai đeo lưng đã được giặt đến trắng bệch, một nữ sinh nắm đầu còn lại sợi dây.

Người nọ lớn lên rất đẹp, mày rậm mắt to, mái tóc dài thẳng mang vẻ thanh thuần của thiếu nữ, trong mắt đong đầy ý cười vui vẻ, vui vẻ đến ngây thơ vô tội.

Ở đỉnh đầu cô có một con số hơi mờ nhưng cực lớn:

“38”.

Cô nàng này là một cô gái sống lâu.

Nếu như, cô ấy không làm những điều này.

Lúc này, nữ sinh cố tình nói thật to: “Woaa, Lâm Vũ Thanh, dáng người cậu thật đẹp!”.

Tôi muốn đứng lên, lại bị cô ấy nắm chặt tóc.

Đám người sau lưng cô nhao nhao tiến gần đến.

Một nam sinh vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, ở đỉnh đầu hiện số “9”, gã mở miệng phát ra tiếng cười kinh tởm.

Một nam sinh khác ánh mắt lén lút nhìn tôi, bình phẩm: “Đáng tiếc, mặt xấu quá”.

Bên cạnh là một thiếu niên mặt mày với ngũ quan khá bình thường mở miệng: “Không phải ai cũng hoàn hảo giống Như Lan”.

Người bên cạnh ồn ào hùa theo: “Nam vương(*) nói đúng”.

(*) ‘Giáo thảo’, ‘giáo hoa’ bên mình thì hay gọi là ‘nam vương’, ‘hoa khôi’, mình cố gắng thuần Việt nhất có thể, cảm ơn mọi người.

Tôi nhìn gương mặt “nam vương” và thấy đỉnh đầu cậu hiện số “22”. Vừa nhìn tôi vừa nghĩ thầm, trường học chắc hết nam mới bầu cho thằng này.

Cho tới bây giờ, tôi đã xác định được tôi lại xuyên vào một nhân vật bị bạo lực học đường.

Cô gái trước mắt hẳn vừa là hoa khôi của trường vừa là kẻ bắt nạt.

Bàn tay trắng như ngọc của cô đang nắm lấy dây lưng của tôi bỗng buông ra.

Cơn gió thoảng qua thổi khô đi những giọt nước mắt, tôi gắt gao che lại cơ thể mình.

Ngay sau đó là hai cái tát rơi xuống lập tức.

“Tao cho mày che hả?”.

‘Hoa khôi’ nắm lấy đầu tôi dộng mạnh vào bức tường sau lưng: “Nếu mày không bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra, tao để cho tụi nó đánh cả mặt của mày!”.

Mà đám người đằng sau đã chuẩn bị sẵn sàng chiếc điện thoại rồi.

Kí ức của thân thể này chậm rãi hiện trong đầu tôi, nên tôi không phản kháng.

Tôi biết, đây không phải lần đầu –

Ở trên trang web của trường, có một chuyên mục bài viết. Là chuyên mục hot nhất diễn đàn, tuy nhiên từ đầu tới cuối không hề xuất hiện bất kì bức ảnh nào, chỉ có tiêu đề “Vũ Thanh(*)”.

Vũ nhục, ở khắp mọi nơi.

(*) Vũ Thanh thuần Việt sẽ là Tiếng Mưa, nhưng nếu mình dịch ra thì ở dưới, “vũ nhục” sẽ chưa thể liên tưởng được, nên mình để nguyên. Ẩn ý nhưng mà khá châm biếm, ‘vũ’ trong ‘vũ thanh’ lại bị lấy ra làm ‘vũ’ trong ‘vũ nhục’.

Chà, lần này không tệ nha.

Tôi ra sức dãy dụa, lại càng bị thêm nhiều đánh chửi cùng vũ nhục. Nam sinh bỉ ổi đỉnh đầu hiện con số ‘9’ vừa huýt sáo vừa tiến gần đến chỗ tôi. Nước mắt của tôi rơi xuống…

Nhưng không một ai biết, là tôi vui đến phát khóc

Bọn họ đánh tôi đến mệt mỏi, rồi mỗi người đá tôi một cái, sau đó mới dần kéo nhau đi hết.

Tôi nhìn thấy ‘hoa khôi’ Giao Như Lan, ở trên đỉnh đầu cô ta con số “38” vừa rồi biến thành “34”.

‘Nam vương’ từ “22” thành “20”.

Mà nam sinh động tay đánh tôi kia, từ “9” thành “4”.

Đến giờ kết toán rồi.

Những con số trên đỉnh đầu bọn họ, chính là số tuổi thọ còn thừa. Dựa theo việc bạo lực học đường một ai đó, giảm thọ chính là hình phạt.

Vệt nước mắt trên mặt đã khô, tôi chậm rãi mặc lại quần áo, mỉm cười nhìn bóng lưng dần xa của đám người –