Chương 8 - XÉ NÁT MẶT NỮ CHÍNH TRÀ XANH

 

Đúng là tôi đã báo cảnh sát nhưng chỉ cần những người đó hỏi thăm một chút là biết tôi không phải người mà họ có thể tùy tiện động vào.

Tiền không lấy lại được, anh em bị bắt, còn gián tiếp đắc tội với cha mẹ tôi, bọn họ đương nhiên phải tìm một kẻ để trút giận.

“Á Á, cậu thương hại tôi đi, cậu nhìn mặt tôi này.”

“Bọn họ đe dọa nếu tôi không tìm cách thả anh em của bọn họ ra, bọn họ sẽ tìm cách giế//t chết tôi, đến lúc đó tôi e làkhông thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”

“Tôi không giống cậu, kỳ thi tuyển sinh đại học là con đường duy nhất của tôi, tôi cầu xin cậu hãy giúp tôi đi mà!”

Liễu Vi Vi khóc như mưa rơi, chỉ có điều buồn cười là mỗi khi cô ta nhếch mép thì sẽ kéo đến vết thương trên mặt, đau đến mức cô ta liên tục hít hà.

Lâm Vũ đứng bên cạnh, nhìn Liễu Vi Vi bằng ánh mắt đầy đau lòng.

Tôi nhìn thấy chỉ thấy châm chọc, lúc trước vẫn là nguyên chủ sợ Liễu Vi Vi bị bắt nạt ở trường nên mới giới thiệu Liễu Vi Vi cho Lâm Vũ, người bạn thanh mai trúc mã mà cô ấy tin tưởng nhất từ nhỏ.

Lúc đó cô ấy có nghĩ đến không, có một ngày, mình sẽ bị hai người cùng phản bội và còn bị người con trai mà cô ấy tin tưởng nhất vì muốn hại chết bạn thân của cô ấy mà khiến gia đình tan nát!

“Không thể.”

Tôi ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói với Liễu Vi Vi.

“Tại sao!”

Liễu Vi Vi gần như sắp sụp đổ, có thể thấy thời gian này cô ta sắp bị đám người kia hành hạ phát điên rồi.

Nếu không, cô ta sẽ không để người con trai mình thích nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình như vậy.

“Bạch Á, cô có thể đừng vô lý được không!”

“Cô xem cô đã hại Vi Vi thành ra sao rồi!”

Lâm Vũ đỡ Liễu Vi Vi đang quỳ trên mặt đất dậy, giận dữ chất vấn tôi.

Theo anh ta, mọi chuyện đều là do tôi vô lý, còn Liễu Vi Vi từ đầu đến cuối không có bất kỳ lỗi lầm nào.

“Câm miệng! Đồ óc chó!”

Nếu như ở trường tôi còn nể mặt Lâm Vũ một chút thì bây giờ tôi thật sự không muốn nể mặt anh ta chút nào.

Đồ đần độn này không xứng!

Tôi nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt vô cùng hung dữ, anh ta rõ ràng bị tôi dọa sợ, bởi vì anh ta chưa từng thấy biểu cảmnày trên mặt tôi.

Tôi tiếp tục nói: “Cha mẹ cậu chi ít cũng là luật sư nổi tiếng khắp nơi, đạo đức nhân phẩm đều không tệ, sao lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch không phân biệt phải trái như cậu!”

Tôi lại nói với Liễu Vi Vi:

“Bị đánh tại sao không báo cảnh sát? Đến cầu xin tôi thả những người đó về thì sau này bọn họ không đến quấy rối cônữa sao?”

“Tôi nói cho cô biết, muốn tôi rút đơn kiện là không thể! Lòng tốt của tôi đối với cô, sự kiên nhẫn của tôi đối với cô, từ khi cô nói chuyện đó cho người khác biết thì đã không còn nữa!”

“Tôi đã giúp cô vô số lần, cứu cô lần này, tôi cũng chẳng mắc nợ gì cô, Bạch Á tôi đối với cô đã hết lòng hết dạ!”

Nói xong, tôi không chút do dự quay người bỏ đi, vừa định bước ra khỏi cửa thì nghe thấy Liễu Vi Vi ở phía sau nghiến răng hét lớn với tôi:

“Bạch Á, cậu muốn bức chết tôi phải không!”

Ha!

Tôi dừng bước, quay đầu không chút do dự nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm hận đó, từng chữ từng chữ nói với cô ta:

“Liễu Vi Vi, tôi không bao giờ tin rằng cô có đủ can đảm để đối mặt với cái chết!”

Nói xong tôi quay người rời đi, mặc cho Liễu Vi Vi ở đó khóc lóc thảm thiết.

Sáng hôm sau, Liễu Vi Vi quấn mình kín mít đến trường.