Chương 4 - XÉ NÁT MẶT NỮ CHÍNH TRÀ XANH

 

Nguyên chủ muốn giải thích, tìm Liễu Vi Vi muốn cô ta nói ra sự thật lúc đầu nhưng Liễu Vi Vi lại luôn để ý đến danh tiếng của mình, sợ trung tâm của vòng xoáy dư luận biến thành mình rồi ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, lấy cái chết đe dọa nguyên chủ, tuyệt đối không chịu thay nguyên chủ làm sáng tỏ sự thật.

Nguyên chủ bị tạt một thân nước bẩn, có miệng lại không thể thốt nên lời, bị bạn bè phản bội, cô ngốc nhất thời nghĩ không thông, thế mà lại trực tiếp nhảy từ trên nóc tòa nhà dạy học của trường xuống trước nửa tháng thi đại học, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình.

Còn Liễu Vi Vi thì sao, bề ngoài thì chịu đựng sự dày vò tự trách nhưng thực tế lại lấy đó làm cái cớ để vớ lấy sự thương xót đồng cảm của nam chính.

Hai người sau khi nguyên chủ chết thì quan hệ càng thêm thân mật, thậm chí còn phát huy siêu tốt trong kỳ thi đại học, thi đỗ Thanh Bắc, không những nhờ học bổng trả hết nợ nặng lãi.

Cuối cùng còn dưới sự khích lệ của nam chính, Liễu Vi Vi cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước vào đồn cảnh sát kể hết mọi chuyện, cuối cùng cô ta đã giành được danh tiếng dũng cảm.

Còn nguyên chủ thì rửa sạch lời đồn nhưng người đã chết rồi, lời đồn có rửa sạch hay không, đối với cô ấy còn quan trọng sao!

Một cô gái lương thiện vì bạn mình mà liều lĩnh hết thảy, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục bi thảm.

Còn Liễu Vi Vi rõ ràng có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện vào thời điểm cô bị vu oan nhưng lại luôn vì bản thân mình mà không chịu mở miệng.

Thật sự là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!

Một người ích kỷ như vậy, dựa vào đâu mà có thể có một kết thúc hoàn mỹ!

“Đã là cậu nuốt lời trước, tôi cũng không muốn tiếp tục che giấu cho cậu nữa.”

“Kỳ thi đại học năm nào cũng có, tôi không thể vì thành tích mà chịu đựng sự vu khống của người khác đối với mình, sự trong sạch của con người chỉ có một lần, tôi không thể vì một lời hứa không có uy tín mà hủy hoại chính mình.”

“Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Nói xong, tôi rút điện thoại ra định bấm 110.

Những nữ sinh xung quanh vỗ tay khen ngợi, không ai không bị lời nói cùng sự dũng cảm của tôi vừa rồi làm lay động, họ ủng hộ tôi.

Nhưng chưa kịp để tôi bấm điện thoại thì đã có một bàn tay thon dài giật lấy điện thoại từ tay tôi, ấn tắt màn hình.

“Không được báo cảnh sát!”

Giọng nói này mang theo sự không kiên nhẫn còn lại là giọng điệu ra lệnh.

Tôi nhíu mày, dựa vào ký ức của nguyên chủ mà biết ngay lập tức, giọng nói này là mối tình thanh mai trúc mã của cô ấy, cũng chính là nam chính trong tiểu thuyết Lâm Vũ bật ra.

Thật ghê tởm, ghê tởm đến phát ngán!

Tại sao nam chính cứ phải xuất hiện vào thời điểm quan trọng, nhiệm vụ này là vậy, nhiệm vụ trước cũng vậy.

Nghĩ đến thế giới trước, đối tượng của nguyên chủ ngây thơ si mê, quả thực giống hệt với thằng cha không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt này.

Không đúng!

Thứ này thậm chí còn ghê tởm hơn cả thằng cha trước!

Dù sao thì, trước đây tên này từng vì không muốn để nguyên chủ nói ra sự thật lúc đầu sợ liên lụy đến Liễu Vi Vi nên còn đặc biệt đe dọa cô ấy.

Nguyên chủ chọn nhảy lầu tự sát, cũng là vì tên khốn nạn này đã nói với nguyên chủ rằng:

“Kỳ thi đại học là tất cả của Vi Vi, cậu cái gì cũng có rồi, chẳng lẽ còn muốn hủy hoại hy vọng duy nhất của người ta sao?”

Nghĩ đến đây, tôi suýt chút nữa không kiềm chế được, tát thẳng vào mặt thằng cha trước mặt!

“Trả điện thoại cho tôi!”