Chương 9 - Xác Chết Trong Tường Rào

“May mà hắn còn để lại cái ví có khá nhiều tiền, đủ để tôi vào đại học.”

“Hắn còn đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, tôi cũng lấy luôn — coi như hắn nợ nhà tôi.”

“Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nghe nói làng sẽ giải tỏa.”

“Tôi sợ mẹ tôi một mình không xoay xở nổi, nên quay về huyện làm giáo viên.”

“Ai mà ngờ… bên phát triển bất ngờ vi phạm hợp đồng, phá sập cả bức tường.”

Từng câu, từng chữ tuôn ra từ miệng Phùng Thao như nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.

Bình thản, logic, không một chút ăn năn.

Chẳng khác gì đang kể một câu chuyện… mà hắn đã diễn tập hàng trăm lần trong đầu.

May mà trước đó tôi đã dặn mẹ, dù bị hỏi gì cũng chỉ được nói không biết.

Không ngờ các người lại có thể điều tra ra được thi thể đó là cha tôi.

Tôi vốn định ra đầu thú… nhưng mẹ lại ra tay trước. Bà nói bà quá mệt rồi, phần đường còn lại, để tôi tự bước tiếp.

Phùng Thao như thể có hai con người sống trong cùng một thân xác.

Khi nhắc đến mẹ, ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, hắn lại trở nên lạnh lẽo như dã thú, ánh mắt tóe lửa sát khí.

Tôi sợ lại xảy ra chuyện, nên mới trám lại bức tường.

Sau đó, tôi lén chuyển hai thi thể còn lại xuống dưới nền giường xi măng.

Như vậy, trừ khi tôi chết, không ai có thể tìm ra họ.

Là lỗi của Triệu Cẩm An!

Hồi đầu cô ta tiếp cận tôi chắc chắn đã có ý đồ!

Nếu tôi biết cô ta là con gái của tên buôn người đó, tôi đã không mềm lòng… tôi đã nên chém chết cô ta từ đầu rồi!

Phùng Thao gào lên như phát điên, vùng vẫy trong ghế thẩm vấn, mấy cảnh sát đứng phía sau suýt nữa không giữ nổi hắn.

Đúng lúc đó, một người mặc blouse trắng bước vào, trao cho cảnh sát Hàn một tập tài liệu.

Anh lật xem vài giây, rồi chuyển cho tôi.

Là kết quả giám định ADN.

Trang cuối viết rõ ràng: “Xác nhận có quan hệ cha con.”

Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì bắt đầu ho sặc sụa.

Ho đến mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, không dừng lại được.

Cảnh sát Hàn đưa cho tôi một ly nước.

Tôi uống một hơi cạn sạch, cảm thấy cổ họng không còn ngứa rát, nhưng lại bắt đầu đau như thiêu đốt.

Giọng tôi phát ra như một nhân vật hoạt hình méo mó — khản đặc và nghẹn ngào, giống như vịt Donald mắc nghẹn:

Của tôi…?

Cảnh sát Hàn gật đầu.

Thi thể nam giới dưới gầm giường — chính là cha ruột của cô.

Cha tôi, sau sáu năm rời xa tôi, cuối cùng lại do chính tay tôi đào ra khỏi lớp xi măng lạnh lẽo.

Vài ngày sau, danh tính thật sự của cha tôi — một kẻ buôn người — được xác nhận hoàn toàn.

Thông qua phục hồi dữ liệu, các kỹ thuật viên khôi phục được gần 100GB ảnh trong điện thoại của ông, kéo dài suốt ba mươi năm.

Trong một số bức ảnh, những cô bé mỉm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh hy vọng, nhìn về phía xa như đang chờ đón tương lai.

Còn trong những bức ảnh khác, các cô gái ngồi co ro trong căn phòng tối tăm, bẩn thỉu, mặc quần áo rách nát, trên cổ và tay vẫn đeo xiềng xích — tất cả đều chứng minh, tự do của họ đã bị tước đoạt tàn nhẫn.

Tôi bỗng thấy tất cả thật mỉa mai.

Triệu Cẩm An — cái tên mà chính cha đặt cho tôi.

Ông từng hy vọng tôi sẽ có một cuộc đời “cẩm tú an nhiên”, suôn sẻ, rực rỡ và bình yên.

Còn những cô gái kia thì sao?

Họ có được một tia hy vọng nhỏ nhoi — rồi bị bóp nghẹt không thương tiếc.

Một tháng sau, tôi nhận được báo cáo kết thúc vụ án, cùng hũ tro cốt của cha tôi.

Tôi mang nó đến con sông lớn phía nam huyện Dục — nơi dòng nước xiết cuốn đi tất cả — và rải từng nắm tro xuống.

Bụi đất cuối cùng đã có nơi trở về, nhưng nỗi buồn thì vẫn cứ quẩn quanh khắp các ngóc ngách trong lòng tôi, không sao tan được.

Về sau tôi mới biết, đúng ngày tôi tròn mười tám tuổi, cha đã dùng tên tôi để mở một tài khoản ngân hàng.

Tôi chưa từng tra số dư trong đó.

Và đến giờ, tôi cũng không chắc… liệu mình có còn muốn biết nữa hay không.

Lúc này, tôi đứng trước máy ATM, ngón tay run rẩy, lặp đi lặp lại việc đếm những con số trên màn hình — một khoản tám chữ số đầy ắp.

Tám con số này… là bao nhiêu gia đình tan vỡ? Là bao nhiêu tương lai của những cô gái bị bóp chết ngay khi vừa chớm nở?

Cảm giác tội lỗi nặng nề đến mức khiến tôi gần như không thở nổi.

Thành thật mà nói, trong khoảnh khắc đó, thứ duy nhất tôi nghĩ tới là cái chết.

Trong suy nghĩ của tôi, chỉ cần tôi còn sống, bất kể tôi làm gì — cũng là một sự chế nhạo đối với những cô gái đã bị cha tôi bắt đi.

Nhưng cảnh sát Hàn nói:“Cô chết rồi, hoàn cảnh của họ cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. Nhưng nếu cô sống… có lẽ sẽ giúp được nhiều cô gái khác tránh khỏi tổn thương giống vậy.”

Tôi đem toàn bộ số tiền đó quyên góp cho Quỹ phát triển phụ nữ và trẻ em, đem luôn cả bản thân mình gửi vào đó.

Tôi đi đến những nơi xa hơn, hẻo lánh hơn, mang theo vật tư, kiến thức, bàn ghế và sách vở.

Tôi từng có cơ hội ghé qua chính nơi mà Lưu Liên Đệ — mẹ của Phùng Thao — đã bị bắt đi năm nào.

Ngôi làng ấy đến nay vẫn chỉ có một con đường đất lồi lõm, hoang vắng và bám đầy bụi đỏ.

Sau khi chương trình thiện nguyện kết thúc, tôi lặng lẽ hỏi thăm người dân trong làng.

Phần lớn trong số họ… đã không còn nhớ rõ những cô gái năm đó bị mang đi.

Thậm chí, đến cả cha mẹ và người thân của các cô ấy, cũng chỉ hờ hững thở dài rồi nói:

“Lên thành phố kiếm tiền rồi, chẳng đoái hoài gì đến nhà nữa.”

Một cụ già còn nhớ rõ chuyện cũ, khi nhắc tới các cô gái ấy, chỉ thốt lên bằng một thứ tiếng phổ thông méo mó:

“Đồ vô ơn, sói mắt trắng.”

Tôi đột nhiên không biết phải nói gì.

Một lời nào cũng không thốt ra nổi.

Chỉ thấy nghẹn lại trong lồng ngực, như thể có một quả bom sắp phát nổ… mà tôi chẳng biết cách tháo ngòi.

Tôi không biết, để sống thành con người như hiện tại tôi đã tiêu hao bao nhiêu may mắn của đời mình.

Tôi không biết, nếu tôi là Lưu Liên Đệ, liệu tôi có thể sống tốt hơn bà ấy được không.

Tôi không biết, liệu tôi có nên nói cho dân làng biết — rằng chiếc xe năm đó đã chở những cô gái kia đi biệt xứ, không đường trở lại.

Điều duy nhất tôi biết là: trên hành trình bảo vệ con gái, chúng ta vẫn còn một con đường rất dài phải đi.

Nguyện cho mỗi cô gái sinh ra đều có thể sở hữu một tương lai rực rỡ.

Nguyện cho các em, từ khoảnh khắc chào đời, luôn được sống trong yêu thương và tôn trọng.