Chương 3 - Xà Hậu Trở Về
Trên gương mặt hắn hiện rõ vẻ không thể tin nổi, xen lẫn vui mừng khôn xiết.
Hắn rõ ràng chỉ cùng ta hoan hảo nửa đêm ngắn ngủi.
Rõ ràng ta đối với chuyện phòng the vốn vụng về, chẳng có chút phong tình nào.
“Ha ha ha…” Bạch Ngao ngửa mặt cười dài, tiếng cười chấn động cả hư không.
“Quả nhiên, thiên đạo phù hộ Long tộc ta! Thiên hữu long tộc!”
Chỉ có Long tử cường đại vô song mới có thể mang khí tức Kim Tiên trong thai.
“Ta tuyên bố, nàng…” Gương mặt Bạch Ngao thoáng cứng lại, bởi hắn chợt nhớ mình vốn không biết rõ tên ta.
Song hắn lập tức che giấu lúng túng, một tay siết chặt cổ tay ta, đôi mắt tràn đầy thâm tình:
“Ái phi, kể từ nay, ngươi chính là Long Mẫu của Long tộc.”
Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Lạc Phù thoáng chốc xám như tro tàn.
Mà Bạch Ngao, khi xoay người, lại lạnh lùng trừng về phía Xà Vương:
“U Cửu, quản cho chặt vương hậu và thuộc hạ của ngươi. Nếu không, bản vương cũng chẳng ngại khơi mào một trận long xà chi chiến.”
08
Xà tộc, trong chính ngày đại điển phong hậu của mình, mất hết thể diện.
Đại điển ấy, cuối cùng cũng chẳng thể tiến hành nổi.
Long tộc đoạt lại thần binh Hỏa Liêm, đưa về Long cung làm hộ thể thần binh cho Long tử.
Còn ta, một nữ nhân vốn vô danh, bởi tiên thiên thai thể mà mang thai Long tử duy nhất của Bạch Ngao, danh chấn tứ hải.
Từ đó, những nữ quyến trong gia tộc ta liền trở thành miếng mồi để các đại yêu tộc tranh giành cầu hôn.
Bởi tiên thiên thai thể không chỉ là dễ thụ thai, mà còn được thiên đạo đích thân che chở.
Con nối dõi sinh ra, tất sẽ bất phàm tuyệt thế.
Như Bạch Ngao hiện nay, thân là địa tiên, đã là cao phẩm hiếm thấy.
Thế nhưng Long tử trong bụng ta, khí tức toát ra đã vượt hắn, chính là cấp bậc Kim Tiên.
Chỉ cần thuận lợi chào đời, ít nhất cũng là Kim Tiên chi thân.
Bạch Ngao vui mừng đến cực điểm, thiết yến mời khắp tứ hải, cử hành đại lễ chúc mừng suốt một tháng liền.
Trong thời gian ấy, phụ mẫu ta cũng được mời đến, còn ban cho tận hai viên Trường Thọ Đan.
Có kẻ thậm chí khuyên phụ mẫu ta “tiếp tục cố gắng”, cầu thêm nhiều nữ nhi để tăng thêm “tiên thiên thai thể”.
Đối với một gia đình phàm nhân, đây vốn là ân điển cả đời chưa từng mơ tưởng.
Ngày trước phụ thân gả ta và tỷ tỷ cho Long Vương cùng Xà Vương, chẳng qua chỉ là một canh bạc hời hợt.
Ai ngờ được, cuối cùng ta mới chính là kẻ kế thừa huyết mạch tiên thiên thai thể.
Phụ thân vui mừng khôn xiết.
Trái ngược hẳn, chính là mẫu thân ta.
Bà ta nhìn thấy ta hưởng trọng lễ nơi Long cung, thần sắc đầy ghen ghét, phẫn hận tột cùng:
“Ngươi chẳng qua chỉ là mang thai một đứa bé, thiên hạ này nữ nhân nào lại không thể mang thai?”
“Đợi đến ngày ngươi sinh con, Long tộc hẳn sẽ chẳng cần đến ngươi nữa.”
Mẫu thân làm ra vẻ vì ta lo lắng, nhưng lời nói lại như dao găm:
“Hãy đem năng lực của ngươi… trả lại cho tỷ tỷ ngươi đi.”
— Trả lại?
Ta nhất thời chẳng hiểu rõ.
Nhưng ta thừa biết, hiện tại tỷ tỷ bị giam trong Xà tộc, tất là nàng đã xúi giục mẫu thân ra tay với ta.
“Ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao? Ngươi vốn tầm thường, tiên thiên thai thể này, lẽ ra phải thuộc về tỷ tỷ ngươi mới đúng.”
Mẫu thân muốn ta “trả lại” thứ không thuộc về mình cho tỷ tỷ.
Nghe vậy, ta chỉ bật cười lạnh.
Lập tức hạ lệnh, đuổi phụ mẫu ra khỏi Long cung.
Cùng lúc, Bạch Ngao chuẩn bị cho ta một đại điển phong hậu long trọng.
09
Ta tự tay viết một phong thư mời, gửi đến tỷ tỷ.
Giống hệt như những gì nàng từng làm, Long cung gửi cho Xà tộc hai tấm thiệp mời.
“Thiếp thân bái kiến Long Mẫu.”
Kẻ từng cười nhạo ta – tiểu thiếp mặc lục y – nay đã quỳ trước cửa phòng ta suốt ba tháng trời.
Không chỉ nàng, mà toàn bộ hơn chín mươi thiếp thất khác của Bạch Ngao cũng đều phải quỳ như vậy.
Bởi từng kẻ trong số họ đều từng chế nhạo ta, Bạch Ngao ra lệnh họ quỳ cho đến khi ta tha thứ.
Mà ta, đương nhiên… sẽ không bao giờ tha thứ.
Ta còn cố ý sai những nữ nhân này đích thân đi phát thiệp mời cho các thế tộc.
Quả nhiên, tin tức truyền về cho hay: tỷ tỷ ta đã phát điên gào thét nguyền rủa, lòng dạ chẳng cam.
Nhưng người đưa thiệp vốn là thuộc hạ Long cung, lại thêm ta sai người đến Xà tộc, thì Xà Vương tất nhiên sẽ mang nàng cùng đến Long cung.
Ta tuy chưa chính thức được sách phong, nhưng lúc này đã là Long Mẫu duy nhất của Long cung.
Ngay sau đó, ta viết một phong thư gửi phụ thân, dặn ông mang theo một người.
Hồi âm của phụ thân chẳng những đáp ứng, mà còn báo tin: đã giam giữ mẫu thân lại.
Ông không hưu thê là vì còn muốn sinh thêm mấy nữ nhi nữa.
Hừ, quả nhiên nhân tâm đều vì lợi mà động.
Chẳng qua trước mặt ông, ta đã là minh châu vô giá.
Đại điển phong hậu của ta, rốt cuộc cũng đến.
Bạch Ngao thủy chung đứng bên ta, gần đây còn khoác lác khắp nơi rằng hắn “một phát liền trúng”.
Hừ.
Trong lễ, ta gặp lại tỷ tỷ.
Nàng tiều tụy vô cùng, cả thân thể mềm nhũn dựa vào Xà Vương, bề ngoài như thể ân ái khăng khít.
Song trong mắt nàng, vẫn không che được ánh nhìn khiêu khích, ganh ghét.
Ta không vội để tâm, bởi chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ nhận được món quà ta đặc biệt chuẩn bị.
Trong muôn ngàn ánh mắt phẫn hận của nàng, ta hoàn thành đại điển, đường đường chính chính trở thành Long Hậu.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Khoác lên mình y phục hậu vị, đầu đội vương miện, ta từng bước đi đến trước mặt tỷ tỷ – sắc mặt nàng lúc này xanh mét.
“Tỷ tỷ, năm đó ngươi từng nói, nếu ta bước lên ngôi Long Mẫu, ngươi sẽ chúc mừng ta.”
Ngươi đã làm được.
Vậy thì ta, cũng sẽ thực hiện lời thề của mình.
Ngay từ khi trọng sinh, ta đã phát nguyện — phải để tỷ tỷ thân ái của ta vạn kiếp bất phục.
Ta lập tức vẫy tay, gọi một người bước ra.
Sắc mặt tỷ tỷ thoáng chốc biến đổi.
Nàng hét lớn, giọng khàn khản đầy kinh hãi:
“Lạc Dung! Ngươi muốn làm gì?”
“Vô lễ!”
“Chát!”
Ngay khi tỷ tỷ gào tên ta, nàng đã bị một cái tát trời giáng đánh văng ra xa.
Kẻ ra tay chính là Xà Vương U Cửu.
Hắn quát lớn, giọng tựa lôi đình:
“Tiện nhân! Mau quỳ xuống tạ tội với Long Mẫu!”
Tỷ tỷ ta xưa nay chưa từng chịu thua kém ta, bất luận ở kiếp nào.
Ánh mắt nàng nhìn ta lúc này, tràn đầy hận độc, như muốn nuốt sống ta.
Đúng lúc ấy, một nữ tử có dung mạo hao hao ta và tỷ tỷ, chừng năm sáu phần tương tự, uyển chuyển dáng liễu đi đến trước mặt Xà Vương, cúi người hành lễ:
“Tiểu nữ Lạc Phi Nhi, bái kiến Xà Vương.”
Lạc Phi Nhi — đường muội của ta.
Kiếp trước, nàng từng ngẫu nhiên tiến vào Long cung, trở thành một trong những thiếp thất của Long Vương Bạch Ngao.
Điều quan trọng nhất chính là: nàng có thể dễ dàng mang thai.
Dù nàng không sở hữu tiên thiên thai thể, cũng chẳng được thiên đạo che chở, nên hài tử sinh ra chắc chắn chẳng thể bất phàm…
Nhưng “dễ thụ thai”, đối với Long tộc khao khát hậu duệ và muốn cạnh tranh cùng Xà tộc, lại chính là lợi thế vô cùng lớn.
Kiếp trước, quả thật Lạc Phi Nhi đã từng mang thai long tử.
Chỉ tiếc rằng, cả nàng lẫn hài tử ấy đều chết thảm dưới tay tỷ tỷ ta.
Lần này, Lạc Phi Nhi bước vào Xà tộc là để báo thù.
Nàng không phải người trọng sinh, tất cả là do ta đã nói cho nàng chân tướng.
“Nếu đã có cơ hội đổi mệnh, ta nguyện thử một phen.”
Ấy chính là lời quyết tâm của nàng.
Ta cũng không giấu, đem quy tắc ngầm tàn khốc trong Xà tộc nói cho nàng biết.
Sau hai ngày suy nghĩ, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm.
— Nàng muốn báo thù cho kiếp trước.
— Cũng muốn tranh một cơ hội cho chính mình.
Nếu thật sự có thể vì Xà tộc sinh hạ huyết mạch nối dõi, nàng sẽ có tư cách thay thế tỷ tỷ ta, trở thành Xà hậu duy nhất.
Quả nhiên, Lạc Phi Nhi rất nhanh đã lọt vào mắt xanh của U Cửu, đêm đó liền được hắn sủng hạnh.
Ta còn cố tình mời bọn họ ở lại Long cung thêm ít ngày.
Từ đó, hầu như đêm nào Xà Vương cũng ở cùng Lạc Phi Nhi.
Lạc Phi Nhi không làm ta thất vọng.
Mỗi lần cùng U Cửu mây mưa, nàng đều đến trước mặt tỷ tỷ, đắc ý báo lại.
Chỉ đến lúc này, tỷ tỷ mới dần hiểu ra — Xà Vương không hề chỉ cần một nữ nhân.
Muốn làm Xà hậu, ắt phải sinh được huyết mạch kế thừa.
“Lạc Dung! Ngươi chẳng qua biết sinh con thì có gì đáng kiêu ngạo? Ngoài điều đó ra, ngươi còn có bản lĩnh gì!”
Tỷ tỷ ta gào rú, xông thẳng vào tẩm cung, trong tay cầm lưỡi dao găm, nhằm thẳng vào ta mà đâm tới.
Chưa kịp chạm đến, nàng đã bị cung nữ một cước đá văng ra xa.
Còn ta, lập tức được binh lính Long tộc bao vây bảo hộ ở chính giữa.
Ta sai người thả tỷ tỷ ra.
Khi nàng bị áp giải rời Long cung, ta chậm rãi nói cho nàng biết một bí mật:
“Tỷ tỷ, Xà tộc có một quy tắc bất thành văn, e rằng ngươi chưa từng nghe qua.”
Ánh mắt nàng lập tức dấy lên sự hoảng hốt, gắt gao nhìn ta:
“Ngươi… ngươi có ý gì?”