Chương 4 - Xa Cách

Khi bố tôi trở về nhà, mẹ đã dọn dẹp gần xong, tạm thời dọn đến căn phòng nhỏ của ông nội, không muốn nhìn mặt bố thêm lần nào nữa.

Bố tôi nghe có vẻ như đang nghe một câu chuyện hài: “Ly hôn? Chả trách mà bà lại tranh giành cái căn nhà tồi tệ đó, thì ra là có ý định này sao?”

“Bà còn thấy chưa đủ xấu hổ sao?”

“Chẳng phải ông muốn ly hôn sao? Tôi đã lo liệu để đưa cả hai được ly hôn rồi, đến lúc tôi cũng cần sống cho mình rồi.”

Mẹ nói những lời đó khiến tôi cảm thấy xót xa.

Cả hai ông bà, mẹ đã chăm sóc gần tám năm, còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt của bố, và cả những mối quan hệ mập mờ của ông với người phụ nữ khác. Tôi không biết mẹ đã làm cách nào mà có thể chịu đựng được.

Khi mẹ ra ngoài, bố ở phía sau la lối: “Ly hôn? Nếu muốn thì tôi phải là người đầu tiên nói!”

“Ông sắp nghỉ hưu rồi, một tháng chỉ tối đa 2000 đồng, tôi xem ông sẽ về cầu xin tôi như thế nào.”

“Bà đi hôm nay, ngày mai tôi sẽ cưới cô thảo vào nhà.”

Cuối cùng, ông lão cũng nói ra điều trong lòng.

Thảo, mối tình đầu của bố tôi.

Nhiều năm trước, cô ấy mất chồng, dẫn theo con gái đến tìm bố. Bố tôi, trong một phút nông nổi, đã thuê nhà cho họ ở ngay bên cạnh.

Mẹ tôi tất nhiên đã từng nổi giận.

Nhưng bố tôi khẳng định rằng ở cái tuổi này, cả hai đều có con cái, sống gần nhau chỉ để có sự hỗ trợ, đừng nghĩ xấu cho nhau như vậy.

Cái sự hỗ trợ đó kéo dài tới mười năm, và thậm chí ông còn đưa hết tiền lương cho họ.

Bố và thảo đánh mắt đưa tình, trong khi mẹ lại như một người giúp việc trong chính ngôi nhà của mình.

Có một lần, mẹ và tôi đi lấy thuốc cho ông nội và tình cờ thấy thảo đang kéo áo bố tôi ở cửa ra vào.

Thảo cùng tuổi với mẹ, nhưng không bị gánh nặng gia đình đeo thêm, ăn mặc sang trọng và tươi trẻ, càng làm nổi bật lên vẻ già nua và quê mùa của mẹ tôi.

Cô ấy len lén nhìn qua vai bố, cố ý trách móc và nhẹ nhàng vỗ vào ngực ông, với giọng điệu cao hơn: “Anh Hưng, đừng chuyển tiền cho tôi nữa nhé, Bà Hân mà biết thì sẽ lại không vui đâu.”