Chương 12 - Vứt Bỏ Phu Quân Bạc Bẽo

Nói rằng nữ nhân ác độc kia vì cứu nó và cha nó mà rơi xuống vách núi, được Tiêu gia cứu sống.

 

Còn nói rằng nàng ta chưa bao giờ quên nó.

 

Sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên nàng làm là đến tìm nó.

 

Hừ, những lời dỗ con nít này, nó một chữ cũng không tin!

 

24.

 

Thẩm Doãn Xương đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn.

 

Trời còn chưa sáng, nó đã rón rén ngồi dậy từ trên giường, đẩy cửa phòng chạy vội ra ngoài sân.

 

Trên trời, ánh trăng đã dần lặn về phía tây, những vì sao lấp lánh điểm tô trong màn đêm, có vài ngôi sao vẫn đang chớp nháy không ngừng.

 

Thẩm Doãn Xương ngẩng đầu, ngây người nhìn bầu trời đầy sao, bị sự rộng lớn của đêm đen cuốn hút.

 

Nếu là Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu, lúc này chắc chắn sẽ líu lo nói rằng kia là sao Thiên Lang, còn kia là sao Bắc Cực.

 

Không giống như nó, chẳng biết gì cả.

 

Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu tuy nhỏ hơn nó một tuổi, nhưng nó cảm thấy, hai người đó hiểu biết còn nhiều hơn cả cha nó!

 

Họ đã từng đi qua thảo nguyên, gặp sói, ngồi xe trượt tuyết, thậm chí còn đục băng trên hồ để câu cá.

 

Bọn họ còn biết rất nhiều loại thảo dược, biết thứ gì ăn vào sẽ trúng độc, thứ gì ăn vào có thể cứu mạng người.

 

Không những vậy, cả hai còn biết cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, Tiêu Minh Nguyệt thậm chí còn biết cách đặt bẫy.

 

Lần trước, nàng ta đặt bẫy trong sân, treo ngược một lính tuần tra lên cây, suýt nữa khiến Thẩm Doãn Xương kinh ngạc đến rơi cằm.

 

Vì chuyện đó, nàng ta cũng bị phạt đứng tấn với một chậu nước trên tay trong suốt một canh giờ.

 

Tiêu Bắc Châu đến giúp nàng ta, nàng lại cười hí hửng nói, cái bẫy lần này làm chưa đủ tốt, vẫn còn có thể cải tiến thêm.

 

Thẩm Doãn Xương đột nhiên không muốn trốn đi nữa.

 

Gió mát lướt qua bên tai nó, nhẹ nhàng thổi bay những giọt mồ hôi trên mặt.

 

Nó dừng chân lại, bỗng chợt không nhớ lần cuối cùng nó chạy trên sân vui vẻ như thế này là khi nào nữa.

 

Nhũ mẫu luôn nói hắn yếu đuối, không cho nó chạy, thậm chí còn rất ít khi cho nó đi bộ.

 

Phần lớn thời gian, nó đều được nha hoàn bế trên tay.

 

Dần dần, thân thể nó càng ngày càng yếu, chỉ cần đi vài bước đã cảm thấy tim đập như muốn nổ tung.

 

Nhưng bây giờ, được chạy như thế này, dù tim đập rất nhanh, nhưng nó lại không cảm thấy khó chịu.

 

Ngược lại, có một cảm giác như đang thoát khỏi nhà tù, đầy tự do và vui sướng.

 

Thẩm Doãn Xương cúi xuống, xoa bụng mình, mới chỉ nửa tháng ở Tiêu phủ, nó cảm thấy mình đã khỏe lên rất nhiều.

 

Cơ thể nhiều sức hơn, ăn cơm cũng ngon miệng hơn, bụng cũng to ra luôn rồi.

 

Nếu bây giờ quay về Thẩm phủ, chẳng phải nó sẽ không bao giờ theo kịp Tiêu Bắc Châu được hay sao?

 

Mặc dù nó rất ghét Tiêu Bắc Châu, nhưng không thể không thừa nhận.

 

Thằng nhóc cao hơn nó, khỏe hơn nó, biết nhiều hơn nó, và dường như còn thông minh hơn nó nữa.

 

Mặc dù nữ nhân ác độc kia trông có vẻ hung dữ với bọn họ, nhưng nàng đã dạy cho họ rất nhiều kỹ năng.

 

Còn Uyển nương, tuy chiều chuộng nó vô cùng, nhưng lại nuôi nó thành cái dáng vẻ yếu ớt, chẳng biết cái gì.

 

Thẩm Doãn Xương ngẩng nhìn bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy mơ hồ.

 

Rốt cuộc, như thế nào mới được coi là một người mẹ tốt? 

 

Việc Xương Nhi mất tích đã gây ra một cơn chấn động lớn tại Thẩm phủ.

 

Nghe nói khi Thẩm lão phu nhân biết tin, bà đã ngất ngay tại chỗ.