Chương 9 - Vượt Ngàn Dặm Ta Đi Làm Thông Phòng
Trời về khuya, phủ Tướng quân trở nên tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió thổi qua những mái ngói cũ kỹ.
Ánh trăng nhạt nhòa phủ lên sân những vệt sáng mờ, khiến nơi đây thêm phần quạnh quẽ.
Ta ngồi bên bếp lửa trong gian bếp nhỏ, chăm chú canh nồi hầm xương.
Nồi đất đặt ngay ngắn trên bếp, bên trong là xương lợn ta đã rửa sạch từ chiều, ninh cùng gừng và một chút hạt tiêu. Mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa, khiến không khí ấm áp hơn.
Triệu thẩm không may bị cảm lạnh, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng. Mọi việc nấu nướng đành một mình ta đảm nhiệm, nhưng cũng không quá khó khăn. Phủ Tướng quân chỉ có vài người, ngoài ta và Triệu thẩm còn có Tướng quân và vị quân y trẻ.
Dù ở phủ không duyệt binh nhưng Tướng quân vẫn ăn sáng sớm như mọi ngày rồi tự đứng tấn hoặc đọc sách binh thư.
Hầm xương vốn là việc cần thời gian, ta tranh thủ ngồi thư thả, mắt nhìn ngọn lửa bập bùng nhảy múa, lòng thầm tính sáng mai sẽ nấu cháo xương cho mọi người.
Chợt có tiếng bước chân vang lên, nhẹ nhàng nhưng vững chãi.
Ta quay đầu lại, ngạc nhiên thấy Tướng quân đứng ở cửa bếp. Hắn mặc áo dài vải thô màu đen, tóc buộc gọn, không mang theo vẻ nghiêm nghị thường ngày mà trông có phần gần gũi hơn.
“Sao ngài lại ở đây?” Ta khẽ hỏi.
“Không ngủ được.” Hắn bước vào, giọng trầm thấp “Thấy bếp sáng, liền đi xem.”
Ta đứng dậy, định nhường hắn ghế, nhưng hắn khoát tay, ra hiệu bảo ta cứ ngồi. Hắn kéo một thanh gỗ lớn đến ngồi đối diện ta, ánh mắt hướng về ngọn lửa.
---
Chúng ta ngồi im lặng một lúc, chỉ có tiếng củi cháy lách tách giữa không gian. Ta không quen cảm giác này, bèn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng:
“Tướng quân không ngủ được vì vết thương sao?”
Hắn lắc đầu. “Không phải. Ta quen rồi.”
Lời nói ấy khiến ta thoáng sững sờ.
“Ngươi… thường làm gì lúc ở Lý phủ?” Hắn bất ngờ hỏi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta.
Ta cười nhẹ, cúi nhìn ngọn lửa. “Chẳng có gì đáng kể. Nương ta là nha hoàn trong phòng Lão phu nhân, cha ta là quản sự, ta là nha hoàn phòng bếp. Nhưng phòng bếp lớn lắm, ta chỉ làm vài việc vặt thôi.”
Có lẽ ánh lửa nóng quá, ta vậy mà quá phận, trước mặt một vị Tướng quân uy quyền mà dám xưng “ta”.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ta. Một lúc sau, hắn khẽ nói: “Ta đã mất cả cha mẹ từ nhỏ, lớn lên giữa binh đao và máu lửa.”
Lời nói của hắn khiến ta sững người. Dù hắn không nói nhiều, nhưng ta có thể cảm nhận được nỗi đau và sự kiên cường trong những lời đó.
Hắn là đang an ủi ta sao!
Chúng ta ngồi trò chuyện thêm một lúc. Hắn kể ta nghe những câu chuyện từ chiến trường – về những lần suýt mất mạng, về những người đồng đội đã ngã xuống, và cả những khoảnh khắc khi chiến thắng đến, mang lại hy vọng cho quân lính.
“Còn ngươi,” hắn hỏi, ánh mắt dịu lại. “Ngươi thích làm gì nhất?”
Ta mỉm cười, nhìn nồi hầm xương. “Trước khi đến đây ta chưa bao giờ tự hỏi bản thân điều ấy. Nhưng sau khi ở đây một thời gian. Ta nghĩ ta thích nấu ăn.”
Hắn im lặng, như đang suy ngẫm lời ta nói.
Ngọn lửa trong bếp lò bắt đầu yếu dần, chỉ còn lại những đốm than đỏ rực. Ta thêm vài thanh củi, rồi đứng dậy lấy một chiếc khăn lau tay.
“Tướng quân nên nghỉ ngơi. Thức khuya sẽ khiến vết thương khó lành hơn.”
Hắn nhìn ta một lúc, rồi đứng dậy. “Ngươi cũng nghỉ sớm đi. Đừng làm việc quá sức.”
Ta gật đầu, tiễn hắn ra khỏi bếp. Trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn ta, ánh mắt trầm lắng.
“Ta tên Bùi Minh Quang!”
Ta ngẩn người, chưa kịp hỏi hắn có ý gì thì hắn đã bước đi.
Ánh trăng ngoài sân chiếu xuống bóng lưng cao lớn của hắn, hòa vào màn đêm tĩnh mịch. Ta đứng lặng một lúc, lòng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp lạ thường.