Chương 5 - Vương phi thế gả

27

“Dì ơi, cho chúng con hai bát hoành thánh, một bát không hành.”

Người phụ nữ bán hoành thánh nói "Được" rồi rời đi.

Ta ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Yến Quý, khiến ta có chút hoảng sợ , tránh ánh mắt của chàng.

Ta thực sự muốn tự tát vào miệng mình.

Yến Quý không ăn hành lá, là muội muội của phu nhân chàng, không quen thân gì chàng, làm sao biết được?

Năm ta trở thành Vương phi của Yến Quý, ta biết chàng không chỉ không ăn hành lá mà còn không ăn gừng, tỏi.

Sau khi biết thói quen ấy của chàng, có lần ta đã cố tình ăn rất nhiều tỏi.

Đó là do Yến Quý rất thích hôn ta.

Khi ăn, nếu ta lỡ để một hạt cơm dính vào khóe miệng, chàng sẽ lừa ta lại gần, rồi ấn xuống lấy hạt cơm đi.

Khi uống sữa, nếu trên môi còn dính chút sữa, chàng sẽ cười cười tiến lại gần, chiếm lấy môi ta lần nữa.

……
Lần nào chàng cũng giữ lấy gáy ta, hôn đến mức ta choáng váng, môi đỏ bừng sưng tấy.

Khi chàng hôn đủ rồi, chàng sẽ bế ta ra ghế dài vừa ăn vừa lau sạch sẽ cho ta.

Ta nghĩ nếu mùi tỏi nồng nặc một chút, chàng sẽ chán ghét và sẽ không hôn ta nữa.

Chàng thực sự ghét nó!

Chàng cau mày, nhăn mũi, bế ngang ta ném vào bồn tắm, nói sẽ tắm cho ta thật sạch để khử mùi hôi.

Nhưng khi tắm được chút, sự việc lại tiếp tục phát triển theo hướng không thể diễn tả được.

Khi chàng đưa ta ra ngoài, ta đã mệt đến mức không nhấc nổi tay nữa.

Từ đó ta không bao giờ dám ăn tỏi nữa!

28

Ta ngượng ngùng cười: “Ta nhớ tỷ tỷ ta có nói vương gia không thích hành lá.”

Yến Quý vẫn nhìn chằm chằm vào ta không nói một lời, trên môi nở nụ cười nhạt.

Ta không biết liệu chàng có tin mấy điều vô lý ta vừa nói hay không.

Chẳng mấy chốc, dì đã bưng ra hai bát hoành thánh thơm phức.

Khi ta đang mê mải ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai ta .

"A tỷ!"

Lòng ta choáng váng, đôi đũa rơi khỏi tay ta .

Khi ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy một cậu bé tầm mười hai, mười ba tuổi đứng trước mặt.

Sau một năm không gặp, a đệ đã cao lên rất nhiều, thân hình dường như cũng rắn chắc.

Ta đã nghĩ trong đầu cảnh gặp lại a đệ Tô Tiểu Mặc rất nhiều lần.

Nhưng ta không bao giờ nghĩ đến lại có cả Yến Quý bên cạnh.

"A tỷ!"

Thằng bé đến gần ta, gọi lại lần nữa.

Ta cúi đầu rời mắt khỏi ánh mắt của thằng bé: "Ngươi…ngươi nhận nhầm người rồi! Ta không phải là a tỷ của ngươi!"

"A tỷ, tỷ không cần Tiểu Mặc nữa à?"

Nói đến đây, thằng bé mím môi, nước mắt rơi xuống.

Ta rất đau lòng nhưng vẫn phải cố kìm nén.

29

Trong gia đình ta, người duy nhất ta quan tâm chính là a đệ.

Nương ta luôn thích để ta chẻ củi trong bữa trưa.

Mỗi lần chẻ củi xong, trên bàn chỉ còn lại một ít, ăn không đủ.

Nhưng Tiểu Mặc sẽ bí mật giấu một chiếc bánh bao cho ta .

Lưu Viên Ngoại béo muốn lấy ta làm bà vợ lẽ thứ mười ba, cha nương ta khi nhìn thấy số tiền Lưu Viên Ngoại đưa cho thì gần như đã đồng ý ngay lập tức.

Chính Tiểu Mặc đã dọa " con sẽ không học hành gì nữa" nên họ mới không dám bán ta làm vợ lẽ nữa.

Suy cho cùng, đối với cha nương ta , việc học hành của Tiểu Mặc là một việc lớn, là niềm hy vọng cho tương lai của gia đình.

Nếu Tiểu Mặc nghỉ học thì gia đình chúng ta sẽ không còn hy vọng gì nữa.

Khi ta bị người cha say rượu đánh cả người bầm tím, Tiểu Mặc đứng trước giường ta với đôi mắt đỏ hoe nói:

"A tỷ, Tiểu Mặc sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập, có công danh sự nghiệp, để tỷ có thể sống thật tốt."

……
Có lẽ ta không được phụ mẫu yêu thương nhưng ta có người đệ đệ tốt nhất trên đời này.

Nhưng ta lại không thể nhận thằng bé.

Nếu không, không chỉ ta lộ thân phận mà Tiểu Mặc cũng sẽ bị liên lụy.

"Ngươi nhận lầm người rồi, ta là Hầu phủ tiểu thư, không phải tỷ tỷ ngươi!"

Ta không nói gì nữa, mong rằng Tiểu Mặc sẽ bỏ cuộc.

Tiểu Mặc khóc to hơn.

"Ngươi từ đâu tới, dám đụng vào tiểu thư nhà chúng ta."

Ta ngước mắt lên, nhìn thấy Dương Nhược Hi vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiểu Mặc quay lại, giật mình nhìn thấy Dương Nhược Hi.

Thằng bé lại nhìn ta với vẻ mặt bối rối.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt thằng bé tiếp tục dán chặt vào ta .

"Nàng ta không phải là tỷ tỷ của ta, tỷ là tỷ tỷ của ta !"

30

Cuối cùng chúng ta cũng không đến Tháp Hạc Vân.

Dương Nhược Hi gắt gỏng nói muốn đuổi đệ đệ của ta đi nhưng Yến Quý đã ngăn lại.

Yến Quý ra lệnh cho người đưa a đệ về vương phủ, nhưng ta không biết giam ở đâu.

Yến Quý nói: “Gần đây có rất nhiều gián điệp của nước địch lẻn vào kinh đô, nhiều đứa mới 12, 13 tuổi. Ta phải đưa về để thẩm vấn điều tra.”

Làm sao a đệ ta có thể là gián điệp của nước địch chứ?

Ta lo lắng đến mức đi đi lại lại trong phòng.

Cuối cùng, ta chỉ có thể đi tới chính viện cầu xin Dương Nhược Hi giúp đỡ.

Khi nhìn thấy ta , Dương Nhược Hi thậm chí còn không thèm nhấc mắt lên.

"Cái gì? Hiện tại ngươi mới sợ sao? Không phải ngươi cứ luôn muốn ở trong vương phủ, không rời đi sao?"

"Theo ta , tốt hơn hết là nhờ người đưa cho a đệ ngươi một ly rượu độc. Giúp ngươi tránh rắc rối!"

Ta khó tin nhìn Dương Nhược Hi, môi hơi run run.

"Đó là a đệ ta !"

Dương Nhược Hi nhàn nhã phe phẩy cây quạt, cười lạnh: "Ngươi cũng chỉ rẻ tiền như vậy thôi!"

31

Không biết từ lúc nào, ngoài trời mưa phùn.

Khi tiễn ta ra ngoài, Xuân Hương nói với ta với vẻ áy náy: "Tiểu thư trước đây không như thế này. Chỉ trách thời gian vừa qua tiểu thư đã phải chịu đựng quá nhiều. Đừng trách tiểu thư nhà ta nhé."

Ta chỉ cố gắng nhếch khóe miệng từ chối chiếc ô giấy dầu mà Xuân Hương đưa cho ta .

Đáng lẽ ta phải hiểu rằng trong mắt những kẻ có quyền này, chúng ta thấp hèn như con kiến nhỏ vậy, tùy ý cũng có thể bóp chết.

Khi ta ngơ ngác bước đến cửa thư phòng của Yến Quý, cơ thể ta đã bị mưa ướt đẫm.

Nhưng ta lại không nhận ra, ta chỉ nghĩ làm thế nào để cầu xin Yến Quý tha cho a đệ.

Đêm đã khuya, không biết có người mang đồ ăn đến cho thằng bé hay không.

Ta càng sợ a đệ mình sẽ bị coi là gián điệp nước địch, sẽ bị tra tấn dã man.

Tiệc sinh thần của Yến Quý năm trước có mấy tên sát thủ lẻn vào.

Khi ta nhìn thấy một đứa trẻ tầm tám chín tuổi rút ra một con dao găm sáng bóng, đâm Yến Quý từ phía sau, ta , người ngồi bên cạnh lao về phía Yến Quý mà không cần suy nghĩ.

Yến Quý không hề hấn gì.

Nhưng con dao thật sự đã đâm vào lưng ta .

Yến Quý ôm thật chặt ta trong ngực, đôi mắt ôn nhu thường ngày của chàng đầy tàn nhẫn, nói với thuộc hạ: "Bắt sống đám sát thủ, không thể để bọn chúng ch ết dễ dàng như vậy!"

Sau đó, ta tình cờ nghe được lính canh cửa nói rằng mấy sát thủ bị bắt sống đều c hết dần c hết mòn sau khi phải chịu những trận tra tấn khắc nghiệt.

Thị vệ cũng thở dài: “Ai bảo bọn chúng không có mắt, dám đâm bị thương vương phi chứ.”

Một thị vệ khác cũng nói: "Vương phi là bảo bối tâm can của vương gia mà. Mấy tên này to gan thật..."

32

Ta thực sự sợ rằng Yến Quý sẽ sử dụng mấy biện pháp giống chàng tra tấn sát thủ để tra tấn a đệ.

Thằng bé còn nhỏ như vậy, chưa lập được công trạng gì, không thể liều mạng ở đây được.

Do dự một lúc, ta gõ cửa thư phòng của Yến Quý.

Có lẽ do thấy ta ướt mưa, Yến Quý cau mày, ra lệnh cho thuộc hạ vào bếp nấu canh gừng.

Chàng ta lấy từ tủ phía sau ra một bộ y phục của nữ nhân, ném cho ta .

"Đi thay đồ!"

Ta đờ đẫn bước vào phòng trong, cầm bộ y phục mềm mại trên tay.

Một chiếc áo lót màu đỏ thêu hình con vịt.

Và cả tiết khố!

Hai má ta lập tức nóng bừng.

Trước khi ta đổi lại thân phận với Dương Nhược Hi, thư phòng này cũng là nơi ta thường xuyên lui tới.

Ta luôn có ít y phục dự phòng ở đây.

Lúc đầu ta cũng không muốn đến thư phòng của Yến Quý, sợ Yến Quý phát hiện ra ta không biết chữ.

Nhưng cho dù ta không chủ động tới đây, Yến Quý cũng sẽ luôn tìm cách dẫn ta tới.

Hoặc là nhờ ta giúp chàng mài mực, hoặc nhờ ta mang đồ ăn nhẹ.

Nhưng mỗi lần ta đến đây, Yến Quý, người đang đọc sách rất nghiêm túc, sẽ dần mất đi sự nghiêm túc đó, đôi tay cũng không còn thành thật nữa.

Lúc đầu, chàng còn bế ta vào cái ghế dài ở phòng trong.

Càng về sau chàng càng bất cần.

Hoặc ấn ta xuống bàn, hoặc ôm ta đặt ta lên ghế…

Ta luôn bước ra khỏi thư phòng với đôi chân run rẩy, nên trước đó ta cần phải thay y phục.

33

Sau khi thay y phục đi ra, ta thấy trong thư phòng của Yến Quý còn có một người khác.

Một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc quần áo của hạ nhân.

Lúc này đang cung kính đứng ở góc, vẻ mặt dè dặt.

Khi nhìn thấy ta mặc y phục đi ra, Yến Quý chỉ vào cô nương đó hỏi ta : “Nàng có biết cô nương này không?”

Ta lắc đầu.

Yến Quý nhướng mày.

“Nàng đã nhìn kỹ chưa?”

Ta cẩn thận nhìn nàng ta lần nữa.

Đúng là ta chưa bao giờ gặp nàng ta trước đây, ta cũng không biết nàng ta là ai.

Ta lại lắc đầu.

Yến Quý lại hỏi nàng ta: “Ngươi nhận ra cô nương này không?”

Nàng ta rụt rè nhìn ta, nghiêm túc mà lắc đầu.

Lòng ta chợt nhói lên, cảm giác có điều gì đó không ổn.

Tự nhiên Yến Quý lại dẫn một nha hoàn đến thư phòng hỏi chúng ta có quen nhau không, chuyện này thực sự không bình thường.

Ta biết tất cả người hầu trong vương phủ, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta trước đây.

Yến Quý đang muốn làm gì đây?

34

Sau khi nha hoàn rời đi, Yến Quý chăm chú nhìn ta một lát, trong mắt tràn ngập những cảm xúc mà ta không thể hiểu được.

"Nàng trông giống hệt vương phi trong bộ y phục này."

"Ta và tỷ tỷ trông giống nhau mà."

"Ồ, phải không? Bản vương lại thấy nàng giống vương phi mà bản vương bế xuống từ kiệu hoa hơn là tỷ tỷ nàng đấy?"

Lòng ta run lên, cau mày che giấu sự hoảng sợ trong lòng, thấp giọng nói: “Vương gia cứ nói đùa.”

Ta cắn nhẹ môi, vẫn lo lắng cho sự an toàn của a đệ, cũng không có ý định hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Yến Quý.

Không khí ngưng đọng trong giây lát.

Một lúc sau, Yến Quý đứng dậy, bước đến chỗ ta, giơ bàn tay ra.

Ta ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc trâm cài gỗ thô sơ mà ta đánh mất đang nằm trong lòng bàn tay Yến Quý.

"Giải thích, đây là cái gì?"

Ta mím môi nhưng không biết giải thích thế nào.

Thấy ta im lặng, Yến Quý lấy một tờ giấy khác trên bàn, mở ra đưa cho ta .

Là một bức chân dung.

Cô nương trong tranh đang ở độ tuổi xuân xanh, đôi mắt sáng, khuôn mặt xinh đẹp.

Nhìn thấy ta đang nhìn chằm chằm vào cô nương trong tranh, Yến Quý nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Nàng biết cô nương trong bức tranh này là ai không?"

"Nàng ta chính là chủ nhân của nha hoàn vừa nãy đấy."

"Hay nói nàng chính là Nhị tiểu thư Hầu phủ, Dương Vạn Ngọc."

35

Ta quỳ mạnh xuống đất.

"Thảo dân lừa dối vương gia, thảo dân biết tội của mình rất lớn, xin vương gia trừng phạt."

Sau khi xụt xịt mũi, ta tiếp tục cầu xin: “Nhưng a đệ ta còn nhỏ, không liên quan gì đến chuyện này, xin Vương gia hãy tha thứ cho đệ ấy .”

Yến Quý đập mạnh cuốn sách lên bàn, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Nàng cho rằng ta nói những điều này chỉ để giết nàng sao?"

Những ngón tay mảnh khảnh của Yến Quý nắm lấy cằm ta rồi nâng lên.

“Nàng nghĩ rằng ta và nàng chung giường một năm nay mà ta lại không nhận ra được người bên cạnh mình là ai sao?”

"Hay là muốn ta cởi y phục của nàng xem trên ngực nàng có cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ nào không?"

Mắt ta đã ướt đẫm, ta nhẹ nhàng hỏi: “Vậy vương gia phát hiện ra từ khi nào?”

Yến Quý buông cằm ta ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt ta , nhẹ nhàng thở dài.

"Vậy nàng nghĩ tại sao ta lại để nàng ở Lục Hoa Viện?"

"Từ hôm ở chùa về ta đã thấy có gì đó không ổn rồi."

"Không chỉ Bạch Hoa Lâu, còn có tất cả thanh lâu trong kinh thành, ta đều đã kiểm tra, may mắn tìm được nàng."

"Nàng tưởng ta không biết nàng là người cùng phòng với ta tối hôm đó sao?"

Trái tim ta như bị bóp nghẹt, nhưng cũng rất ngọt ngào.

Thì ra Yến Quý từ sớm đã phát hiện ra ta và Dương Nhược Hi hoán đổi thân phận.

Ta ngơ ngác nói: "Vương gia không tức giận sao? Ta... cùng Hầu phủ lừa gạt chàng. Ta căn bản không phải là Hầu phủ tiểu thư."

Sắc mặt Yến Quý trở nên nghiêm túc: “Ai nói ta không tức giận?”

Tim ta thắt lại, mắt ta lại đỏ hoe.

"Ta rất giận nàng, ta giận nàng luôn muốn rời vương phủ, rời bỏ ta, lại còn không nhận ta."

"Lúc rời phủ, nàng cũng không mang theo châu báu ta tặng, chỉ mang theo cái trâm xấu xí này, nàng bị ngốc à?"

Cuối cùng ta không thể chịu đựng được nữa, nước mắt trào ra, ta không ngừng lẩm bẩm: “Thiếp xin lỗi, xin lỗi…”

Dù Yến Quý có cố gắng dỗ dành ta đến đâu, ta cũng không thể ngừng khóc, nên chàng kéo ta vào lòng, hôn xuống thật mạnh.

36

Khi Dương Nhược Hi mở cửa bước vào bất chấp sự cản trở, ta đang ngủ trong vòng tay của Yến Quý.

Yến Quý có lẽ có chút hận ta , đè ta xuống ghế, “tra tấn” ta rất lâu rồi mới thả ta ra mặc cho ta khóc lóc van xin.

Ta mệt quá…

Khi ta bị tiếng khóc của Dương Nhược Hi đánh thức, Yến Quý liền nhẹ nhàng vỗ lưng ta , nhìn Dương Nhược Hi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Dương Nhược Hi run rẩy nhưng vẫn uất ức khóc.

"Phu quân, sao chàng và muội muội lại có thể làm như vậy? Nếu chàng muốn lấy vợ lẽ, ta có thể thay chàng tìm những cô nương xuất thân từ gia đình đàng hoàng."

“Ngọc Nhi đã không còn trong trắng nữa, nàng đã bị rất nhiều nam nhân ở thanh lâu cưỡng hiếp…”

Yến Quý lạnh lùng ngắt lời: "Đủ rồi! Cút ra ngoài đi!"

37

Ta lại trở về làm Tam vương phi.

Nhưng lần này ta không còn là người thay thế Dương Nhược Hi nữa.

Yến Quý đưa Dương Nhược Hi về Hầu phủ, nói với Dương Nhược Hi: “Ta và ca ca sẽ không quy trách nhiệm cho Hầu phủ lừa dối hoàng đế. Chỉ cần phu nhân Hầu gia thừa nhận mình đã sinh đôi, ta đã lấy muội muội của cặp song sinh đó, lấy muội muội của Dương Nhược Hi."

Hầu phủ cuối cùng cũng đồng ý.

A đệ được Yến Quý gửi đến trường nổi tiếng nhất kinh thành để học.

Sau này nghe nói Hầu phủ tìm được một thư sinh xuất thân nghèo khó để gả Dương Nhược Hi đi.

Lúc cùng Yến Quý chèo thuyền trên hồ, ta nằm trong ngực Yến Quý, không khỏi hỏi: “Vương gia khi nào biết ta không phải Dương gia tiểu thư?”

Yến Quý gãi mũi ta , trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Từ đêm động phòng hoa chúc ta đã biết rồi.”

"Một tiểu thư được cưng chiều của Hầu phủ nhưng lại ngủ ngáy trên giường tân hôn. Nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng!"

“Huống chi nàng còn là một nữ hài hoang dã như vậy, thoạt nhìn cũng không có tý dáng điệu tiểu thư nào, hành động còn đầy khuyết điểm.”

"Nàng cho rằng bản vương cũng ngốc như nàng sao?"

"A?"

Mặt ta nóng bừng, thật xấu hổ.

Nhìn thấy ta đỏ mặt, Yến Quý nhìn ta với ánh mắt rực lửa.

"Bản vương từng nghĩ nàng còn nhỏ, chưa muốn nàng có con sớm như vậy."

"Nhưng bây giờ, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta nên có con rồi."

Nói xong, ta chưa kịp phản ứng thì Yến Quý đã bế ta đi về phía giường!

(Hết toàn văn)