Chương 7 - Vương Phi Lật Ngược Thế Cục

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Mười năm trước, sư phụ ta bị gian nhân hãm hại.” Hắn khơi lửa, “Trước khi chết đã gửi gắm con gái cho ta.”

Tôi trợn tròn mắt:

“Nên ngài cưới nàng ấy là để báo ân?”

“Ừ.” Ánh mắt hắn trầm lại, “Nhưng nàng ấy sợ ta.”

Tôi bừng hiểu.

Không lạ gì nguyên chủ nhút nhát—từ nhỏ phải nương nhờ người khác, lại lấy chồng mặt lạnh như Diêm Vương, sao không trầm uất.

“Vậy tại sao…”

“Tại sao ta lạnh nhạt?” Hắn cười khẽ, đầy tự trào, “Ta tưởng như thế nàng sẽ thấy tự do hơn.”

Trời ạ, đích thị đầu óc thẳng nam!

“Giờ thì sao?” Tôi ghé sát, “Ngài thấy ta thế nào?”

Cổ họng hắn khẽ động:

“Ồn ào.”

“…”

“Nhưng… không tệ.”

Tôi còn chưa kịp đắc ý thì bên ngoài vang lên tiếng bước dồn dập—

“Vương gia! Tìm được họ rồi!”

Tiêu Cảnh Hành lập tức chắn trước người tôi.

Người đến hóa ra là quản gia Lý!

“Lão nô cứu giá chậm trễ!” Ông quỳ xuống khóc lớn, “Nhà họ Lưu cấu kết sơn tặc, đã bị cấm quân bao vây!”

Tiêu Cảnh Hành trầm giọng:

“Lưu Như Yên đâu?”

“Ở biệt viện chờ ngài…” Quản gia ngẩng đầu, ánh mắt bỗng lóe sáng, “Đi chết đi!”

Hàn quang lóe lên—

“Phụt!”

m thanh lưỡi dao đâm vào thịt.

Tôi cúi đầu, nhìn lưỡi dao cắm nơi bụng, sững sờ.

Chết tiệt! Lại trúng chiêu!

“Trầm Tri Ý!”

Tiêu Cảnh Hành đỡ lấy thân thể mềm nhũn của tôi, chém một nhát làm quản gia Lý ngất xỉu.

“Không… không sao…” Tôi đau đến rít qua kẽ răng, “Chưa chết được…”

Hắn xé áo tôi kiểm tra vết thương, sắc mặt chợt biến: “Trên dao có độc!”

Tầm mắt tôi mờ dần, cố gắng mò vào túi tay áo: “Giải dược…”

“Ở đâu?”

“Gạt ngài đấy…” Tôi nhe răng cười, “Chỉ muốn… nắm tay ngài…”

Tiêu Cảnh Hành: “…”

Trước khi ngất, tôi nghe giọng hắn nghiến chặt: “Trầm Tri Ý, nàng dám chết thử xem!”

Tổ xư, đe dọa cũng đẹp trai quá mức.

Khi tỉnh lại, tôi nằm trong chăn gấm, bụng quấn băng dày cộp.

“Tỉnh rồi?”

Tiêu Cảnh Hành ngồi bên giường, quầng mắt xanh đen.

“Tangủ bao lâu?” Giọng tôi khàn như giấy ráp.

“Ba ngày.” Hắn đưa bát thuốc. “Thái y nói chậm nửa khắc cũng khó toàn mạng.”

Tôi nhăn mặt uống thuốc: “Quản gia Lý…”

“Tử sĩ nhà họ Lưu.” Mắt hắn sát khí ngùn ngụt. “Xong cả rồi.”

Tôi bỗng nhớ ra: “Còn Lưu Như Yên?”

“Chạy rồi.”

“Cái gì?!”

Tiêu Cảnh Hành ấn tôi xuống: “Đừng động, rách vết thương.”

Tôi vội túm tay áo hắn: “Phải bắt ả!”

“Ta biết.” Hắn nắm lại tay tôi, “Nhưng nàng quan trọng hơn.”

Tôi sững người.

Người đàn ông này uống nhầm thuốc à?

“Vương gia…” Tôi dò hỏi, “ngài… chẳng lẽ thích ta?”

Hắn thản nhiên rút tay: “Mơ.”

“Thế sao ngài…”

“Nàng đang mang gương mặt vương phi của bản vương.” Hắn đứng dậy chỉnh tay áo. “Chết thì phiền.”

Hừ, miệng cứng!

Ngày thứ bảy dưỡng thương, Xuân Đào hớt hải xông vào: “Tiểu thư! Ý chỉ của Thái hậu, triệu người vào cung!”

Tay tôi run, bát thuốc vỡ tan.

“Nói lý do chưa?”

“Nói là…” Xuân Đào ấp úng, “nghi người bị yêu tà nhập thân…”

Tôi bật cười lạnh.

Giỏi lắm, Lưu Như Yên, chạy mà còn không quên gài tôi!

“Còn tệ hơn…” Xuân Đào sắp khóc, “Vương gia sáng nay phụng mệnh xuất kinh bình phỉ, nửa tháng mới về!”

Xong, lần này đúng là solo rồi!

Tôi hít sâu: “Chuẩn bị kiệu, vào cung.”

Xuân Đào hoảng: “Người cứ đi vậy ạ?”

“Không thì sao?” Tôi rút dao găm dưới gối giấu vào tay áo. “Tưởng ta là quả hồng mềm à?”

Thái hậu đúng không? Bà đây tới bái kiến!

5

“Vương phi, mời xuống kiệu.”

Giọng thái giám the thé khiến tôi ong cả tai. Tôi vén rèm, cung tường sừng sững như quái thú đè ập tới.

Xuân Đào đỡ tôi, run rẩy: “Tiểu thư, vết thương của người vẫn…”

“Suỵt.” Tôi bóp tay nàng. “Nhớ, lát nữa bất kể xảy ra gì, đừng lên tiếng.”

Vừa bước vào Từ Ninh Cung, hàng chục ánh mắt đồng loạt dội tới. Gối tôi chùng xuống—không phải giả vờ, vết thương đau muốn xỉu!

Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương.” Tôi nghiêm chỉnh hành lễ.

Trên ghế trầm hương, lão phụ đội đầy châu ngọc nheo mắt: “Ngẩng mặt lên.”

Tôi ngẩng đầu—đập vào mắt là Lưu Như Yên đứng cạnh Thái hậu.

Con tiện này mặc đồ cung nữ, khóe môi vương nụ cười độc ác.

“Nghe nói gần đây Cảnh Hành sủng ngươi lắm?” Thái hậu lần tràng hạt, “Ngay cả trắc phi ai gia ban cũng bị đưa vào am.”

Tôi rũ mi: “Vương gia công chính nghiêm minh.”

“Vậy ư?” Thái hậu bỗng đập án. “Thế sao có kẻ nói ngươi bị yêu tà nhập thể!”

Điện đường xôn xao. Lưu Như Yên tranh thủ quỳ xuống: “Thái hậu minh giám! Thiếp tận mắt thấy vương phi uống huyết gà, nửa đêm tru trăng!”

Bậy bạ! Tôi suýt văng tục.

“Có chứng cứ không?” Tôi cười lạnh.

Lưu Như Yên vỗ tay, hai mụ mụ áp giải Thúy Liễu run bần bật vào.

“Nô tỳ… nô tỳ tận mắt thấy…” Thúy Liễu không dám nhìn tôi, “vương phi nửa đêm vẽ phù ngoài vườn…”

Tôi nhìn má nàng ta sưng đỏ, hiểu ngay—tra tấn ép cung.

“Truyền thiên sư!” Thái hậu hạ lệnh.

Cửa điện mở, lão đạo khoác bào bát quái rung linh tiến vào. Tôi suýt phì cười—đạo cụ lừa đảo đầy đủ phết.

“Yêu nghiệt hiện hình!” Lão vung kiếm đào chỉ thẳng giữa trán tôi, “Trán nàng xanh khí bốc lên, là tướng ác quỷ đoạt xá!”

Thái hậu quát: “Còn không mau khai thật!”

Tôi thong thả vuốt lại tay áo: “Thiên sư đã lợi hại, vậy nói xem ta là yêu gì?”

Lão ngây ra—chắc không ngờ kịch bản này.

“Cá… cáo tinh!” lão ấp úng.

“Ồ?” Tôi nhướng mày, “Cáo tinh sợ gì?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)