VỌNG THANH THU

Còn Phải Nói

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Lần đầu tiên ta gặp hắn chính là vào ngày đại hôn của ta.

Người trong kinh thành đều nói Tiểu công tử Lục gia, Lục Kiến Thanh là một nhân tài, dịu dàng tốt bụng, chỉ tiếc là bị ngốc.

1.

Ngày thành hôn ấy, khách khứa đến Lục phủ trong tiếng chiêng trống ngợp trời.

Ta được hỷ nương đỡ vào kiệu hoa, còn chưa đi được hai bước khăn voan đã bị một bàn tay trắng nõn sạch sẽ đưa đến chuẩn bị vén lên. May mà bị hỷ nương và đám nha hoàn ngăn kịp.

"Tiểu thiếu gia, không thể gấp được. Đến tối khi động phòng mới có thể vén khăn voan đỏ của nương tử."

"Nàng ấy không nóng sao?" Lục công tử lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng êm tai, trong trẻo mà dễ nghe.

"Chất vải rất nhẹ, không nóng." Hỷ nương cười nói, kiên nhẫn giải thích cho hắn.

Trước phía trước khẽ ừ một tiếng, bàn tay dài trắng nõn được thu về, quả nhiên không làm gì nữa. Hắn quay lại nói với ta một câu: "Nàng cẩn thận, đừng để bị ngã."

Thấy hắn biết quan tâm người khác ta vô cùng kinh ngạc, cúi đầu xuống cũng chỉ có thể thấy được góc áo cưới đỏ rực giống của mình.

Tiếp theo là bái đường. Lục Tiểu công tử thực sự không biết gì, mỗi một bước đều cần có hỷ nương và nha hoàn dạy hắn. Nhưng các nàng nói gì hắn cũng đều làm theo y vậy, vô cùng nghe lời.

Mọi người sợ hắn ngốc nên không có ai dám chúc rượu hắn, để hắn sớm vào hỷ phòng.

Ta ngồi ngay ngắn trên giường rải đầy nhãn và táo đỏ, nghe hỷ nương dạy Lục tiểu công tử cầm gậy vén khăn voan lên.

Trong lòng ta thực ra cũng có chút khẩn trương, dù sao thì trước khi thành thân ta cũng chưa từng gặp mặt hắn, bây giờ lòng ta cũng như chiếc gậy giữa không trung kia. Đôi mắt dần nhìn thấy ánh sáng trở lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một ánh nhìn mà ngây ngốc tại chỗ.

Người trước mặt môi hồng răng trắng, mi dài mắt sáng, mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn. Đặc biệt là đôi con ngươi như biết nói kia, hắn cười tủm tỉm nhìn ta khiến ta không thể rời mắt được.

Hỷ nương thấy thế liền nở nụ cười, không nhịn được mà mở miệng trêu hắn: "Tiểu thiếu gia, tân nương tử đẹp không?"

Lục Kiến Thanh nhẹ nhàng nâng mặt ta, nghiêm túc nhìn một lúc sau đó trịnh trọng phun ra một chữ: "Đẹp."

Ta cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai. Lục tiểu công tử rất thẳng thắn, lưu loát nói tiếp: "Tú lệ dịu dàng, trắng nõn động lòng người như tổ mẫu đã nói vậy."

"Tiểu thiếu gia không phải là người hay khen người khác đâu nương tử."

Đám nha hoàn xung quanh rúc rích cười lên, trong đó có Nguyệt Nhi, chính là nha đầu đã đỡ ta hôm nay.

Không bao lâu sau, hỷ nương vui vẻ dẫn theo đám nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Lục Kiến Thanh.

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.