Chương 2 - Vòng Tay Lạnh Lùng Của Luật Sư
Không ai biết, tôi thực sự chẳng còn đồng nào.
Nhưng tôi đúng là sai quá mức.
“Sao cô không nói gì?” Chị Từ gấp gáp.
Ánh mắt dò xét của Lục Dật cũng dừng lại trên người tôi.
Tôi cúi đầu.
“Chị Từ, tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.”
“Ra ngoài vay tiền à? Nhớ cho kỹ, không phải một vạn, mà là ba vạn.”
“Nhưng lúc trước chị nói, hàng giả thì bồi thường gấp ba lần.”
Bước chân tôi chợt khựng lại.
Quay đầu có chút cứng ngắc.
Lại vừa hay, chạm phải ánh mắt của Lục Dật.
Tôi vội né tránh, nhìn về phía chị Từ.
“Chị Từ, hôm nay tôi trả trước chị một vạn, được không?”
“Không được. Nếu không, tôi chỉ còn cách báo án. Cô biết rồi đấy, khi đó chắc chắn là tội lừa đảo, sẽ phải ngồi tù.”
Tôi gần như ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Tôi tuyệt đối không thể đi tù.
Tôi không chỉ có một mình.
Tôi cắn răng: “Được, ba vạn.”
4
Ra ngoài, tôi gọi điện chất vấn ông chủ.
Nhưng máy đã tắt.
Liên hệ đồng nghiệp.
“Lâm Thư, không xong rồi, ông chủ ôm tiền bỏ trốn rồi.”
Toàn thân tôi run lẩy bẩy.
Ôm chặt điện thoại, ngây người tại chỗ.
“Ra trường ba năm, cô ngay cả ba vạn cũng không có sao?”
Một giọng nói lạnh lùng xen ngang.
Tôi sực tỉnh, nhìn về phía người đàn ông đang đứng lạnh lùng ở cửa.
Chúng tôi bốn mắt giao nhau.
Tôi thần sắc phức tạp.
Anh lại lạnh như một tảng sắt.
Tôi thoáng ngẩn ngơ.
Kỳ thực, khi ở bên nhau, là anh theo đuổi tôi. Bắt đầu từ năm ba đã đeo đuổi.
Khi đó, anh là nhân vật số một của trường.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi chắc chắn không có kết quả.
Nhưng năm tư, cuối cùng cảm tính thắng lý trí. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi cố gắng, một ngày nào đó tôi sẽ xứng đáng với anh.
Chỉ cần cho tôi thời gian.
Nhưng thật nực cười, bên nhau mới vài tháng, chúng tôi đã ngày càng xa cách.
Tình yêu có khoảng cách giai cấp, khi ở cùng nhau mài giũa, thực sự quá đau khổ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
“Luật sư Lục à, lần đầu tôi tới công ty anh, anh còn ra tận cửa đón cơ đấy?”
Tôi né sang một bên.
Là Trương Diệu.
Anh ta cũng thấy tôi.
Miệng há to: “Hai người…?”
Để tránh hiểu lầm, tôi định vội vàng giải thích.
Còn chưa kịp nói.
Lục Dật đã đi thẳng vào trong công ty.
5
Vay được ba vạn.
Tôi chuyển cho chị Từ.
Khi ký thỏa thuận hòa giải, Lục Dật cũng có mặt.
Ký xong.
Tôi đẩy sang phía anh.
Anh bật lửa “tách” một tiếng, nhìn ngọn lửa xanh lam rồi liếc tôi một cái, ánh mắt khó đoán.
“Cô Lâm lần này coi như cô may mắn. Hy vọng rút ra được bài học, đi đúng đường.”
Dưới chiếc bàn dài trong phòng họp, bàn tay tôi vô thức siết chặt.
Khi nhận việc, tôi tuy rất vội.
Cần gấp một công việc để giải quyết trước mắt.
Nhưng tôi cũng yêu cầu phải kiểm tra đủ các loại giấy tờ.
Chỉ tiếc, tôi không đối chiếu từng cái trên mạng, nên mới mắc bẫy.
Tôi khẽ cười.
“Luật sư Lục yên tâm, sau này sẽ không nữa.”
Tôi đứng lên, cầm bản thỏa thuận của mình, chuẩn bị rời đi.
“Cứ đi như vậy sao?”
Tôi quay đầu.
Nhìn vào bản thỏa thuận trong tay.
“Còn chuyện gì nữa à?”
“Về lời xin lỗi của cô, tôi đã chờ ba năm rồi. Hôm nay cô vẫn không định xin lỗi sao?”
Chiếc bật lửa trong tay anh run lên.
“Ba năm trước, cô không một lời mà rời đi, biến mất giữa biển người. Cô có biết tôi đã tìm cô bao lâu không? Cho dù khi đó cô muốn chia tay, cô cũng nên nói thẳng, phải không?”
Ngón tay tôi ấn mạnh lên tờ thỏa thuận mỏng manh, lớp nhựa bóng bên ngoài khẽ run lên trong chỗ không ai thấy.
Trong khoảnh khắc.
Tôi không hiểu, anh đang nói gì.
“Chia tay? Chẳng phải nên là anh nói sao?”
“Lục Dật, khi đó lòng anh ở nơi nào, tôi có cần phải chỉ đích danh ra không?”
“Không nói chia tay, không phải vì coi thường anh, mà là để tôi giữ lại cho mình một chút thể diện.”