Chương 13 - Vong Phụ
13.
Chắc chắn Thôi Nhượng Trần đang nghi ngờ ánh mắt của ta đi.
Ta hiểu.
Bởi vì ta cũng thường xuyên buồn phiền chính mình coi trọng một thứ ng/ốc nghếch.
Quan hệ với Hạ Đại Bảo được xoa dịu đã là chuyện nửa năm sau khi chúng ta thành thân.
Gần đến năm mới, ta cắt hoa cửa sổ theo phong tục cũ trong cung, treo đèn lồng, dán câu đối.
Lúc ra ngoài mua đồ tết, nhìn thấy một kẻ lang thang lôi thôi nhìn chằm chằm cửa lớn nhà ta nên bảo tỳ n/ữ cho hắn mấy lượng bạc rồi đuổi đi, gần sang năm mới, cũng không dễ dàng.
Tỳ n/ữ “A” một tiếng, liên tục khen ta:
“Phu nhân thật là tốt bụng!”
Sau đó vui vẻ rạ/o r/ực chạy đến trước mặt kẻ lang thang, nhét bạc vào trong tay hắn ta.
Tỳ n/ữ quay lại còn chia sẻ với ta:
“Kẻ lang thang này thật kỳ quái, nô tỳ cho hắn tiền bạc, hắn nhất định không cần, cứng rắn nói mình không thiếu tiền, còn một mực hỏi n/ô t/ỳ nơi này có phải phủ thành chủ của U Châu không, tại sao lại không giống lúc trước. Có tiền còn nhìn chằm chằm gia môn của người ta nhìn cái gì đâu! Nhưng mà bộ dạng của hắn nhìn có chút giống với chủ quân của chúng ta , phu nhân ngài nói, hắn có phải huynh đệ lưu lạc bên ngoài của chủ quân không? Tới cửa làm thân?”
Ta cũng tò mò, thò đầu nhìn xung quanh một cái, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Ánh mắt hắn ta sáng như đuốc, không hiểu sao lại để lộ ra một loại khí độ phi phàm, rất không tương xứng với bộ quần áo r/ách ná/t của hắn ta.
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng.
Đúng lúc cuối con đường dài, một đám người tụm năm tụm ba vừa đi vừa bàn tán:
“Chủ quân mới vừa cưới vợ không bao lâu lập tức mang binh đi đá/nh trậ/n, giờ phút này không phải tiểu biệt thắng tân hôn, là thời điểm nồng tình mật ý với tiểu phu nhân của ngài ấy sao? Chúng ta đi qua có phải làm phiền bọn họ?”
Một người khác phản đối:
“Muốn ta nói, bây giờ nên làm phiền!Chủ quân không biết tì/nh th/ú, bản thân vừa mới thành thân liền chạy ra ngoài thì thôi, cần gì phải mang theo chúng ta suốt ngày không về nhà? Làm h/ại phu nhân ta đối với ta oá/n hậ/n rất sâu, nghi ngờ ta ở bên ngoài nuôi n/hân t/ình, lần này trở về, còn m/ắng ta một trận!”
Những người khác cười vang:
“Vương phó tướng, sợ rằng không chỉ ăn ch/ửi đi? Ta xem ngươi đi đường đều khập khiễng, đêm qua qu/ỳ bao lâu?”
Bọn họ lại nhắc tới:
“Nhưng chủ quân thường nói tiểu phu nhân của hắn ôn nhu săn sóc, đêm qua chắc chắn ngủ ngon.”
Tiếng cười của bọn họ im bặt, trừng mắt to mắt nhỏ với kẻ lang thang quanh quẩn trước phủ thành chủ:
“Chủ... Chủ quân? Sao ngài lại ở ngoài cửa?!”
Vương phó tướng thì nhạy bén hơn:
“Chủ quân mặt x/ám mày tr/o, chẳng lẽ đêm qua không có về nhà ngủ? Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là phủ thành chủ này biến hóa quá lớn, chủ quân không nhận ra nhà của mình?”
Hắn vỗ đùi, cười thành nhếch miệng:
“Ai nha!Ta đã nói mà, vẫn là tiểu phu nhân sợ ta quên đường, dù là chịu đựng đêm cũng phải ở cửa thành chờ ta cùng nhau về nhà!”
Tầm mắt Hạ Đại Bảo rời khỏi người ta, lẳng lặng rơi vào trên người Vương phó tướng.
Gió lạnh g/ào th/ét, ta nổi da gà cả người.
Chắc chắn Thôi Nhượng Trần đang nghi ngờ ánh mắt của ta đi.
Ta hiểu.
Bởi vì ta cũng thường xuyên buồn phiền chính mình coi trọng một thứ ng/ốc nghếch.
Quan hệ với Hạ Đại Bảo được xoa dịu đã là chuyện nửa năm sau khi chúng ta thành thân.
Gần đến năm mới, ta cắt hoa cửa sổ theo phong tục cũ trong cung, treo đèn lồng, dán câu đối.
Lúc ra ngoài mua đồ tết, nhìn thấy một kẻ lang thang lôi thôi nhìn chằm chằm cửa lớn nhà ta nên bảo tỳ n/ữ cho hắn mấy lượng bạc rồi đuổi đi, gần sang năm mới, cũng không dễ dàng.
Tỳ n/ữ “A” một tiếng, liên tục khen ta:
“Phu nhân thật là tốt bụng!”
Sau đó vui vẻ rạ/o r/ực chạy đến trước mặt kẻ lang thang, nhét bạc vào trong tay hắn ta.
Tỳ n/ữ quay lại còn chia sẻ với ta:
“Kẻ lang thang này thật kỳ quái, nô tỳ cho hắn tiền bạc, hắn nhất định không cần, cứng rắn nói mình không thiếu tiền, còn một mực hỏi n/ô t/ỳ nơi này có phải phủ thành chủ của U Châu không, tại sao lại không giống lúc trước. Có tiền còn nhìn chằm chằm gia môn của người ta nhìn cái gì đâu! Nhưng mà bộ dạng của hắn nhìn có chút giống với chủ quân của chúng ta , phu nhân ngài nói, hắn có phải huynh đệ lưu lạc bên ngoài của chủ quân không? Tới cửa làm thân?”
Ta cũng tò mò, thò đầu nhìn xung quanh một cái, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Ánh mắt hắn ta sáng như đuốc, không hiểu sao lại để lộ ra một loại khí độ phi phàm, rất không tương xứng với bộ quần áo r/ách ná/t của hắn ta.
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng.
Đúng lúc cuối con đường dài, một đám người tụm năm tụm ba vừa đi vừa bàn tán:
“Chủ quân mới vừa cưới vợ không bao lâu lập tức mang binh đi đá/nh trậ/n, giờ phút này không phải tiểu biệt thắng tân hôn, là thời điểm nồng tình mật ý với tiểu phu nhân của ngài ấy sao? Chúng ta đi qua có phải làm phiền bọn họ?”
Một người khác phản đối:
“Muốn ta nói, bây giờ nên làm phiền!Chủ quân không biết tì/nh th/ú, bản thân vừa mới thành thân liền chạy ra ngoài thì thôi, cần gì phải mang theo chúng ta suốt ngày không về nhà? Làm h/ại phu nhân ta đối với ta oá/n hậ/n rất sâu, nghi ngờ ta ở bên ngoài nuôi n/hân t/ình, lần này trở về, còn m/ắng ta một trận!”
Những người khác cười vang:
“Vương phó tướng, sợ rằng không chỉ ăn ch/ửi đi? Ta xem ngươi đi đường đều khập khiễng, đêm qua qu/ỳ bao lâu?”
Bọn họ lại nhắc tới:
“Nhưng chủ quân thường nói tiểu phu nhân của hắn ôn nhu săn sóc, đêm qua chắc chắn ngủ ngon.”
Tiếng cười của bọn họ im bặt, trừng mắt to mắt nhỏ với kẻ lang thang quanh quẩn trước phủ thành chủ:
“Chủ... Chủ quân? Sao ngài lại ở ngoài cửa?!”
Vương phó tướng thì nhạy bén hơn:
“Chủ quân mặt x/ám mày tr/o, chẳng lẽ đêm qua không có về nhà ngủ? Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là phủ thành chủ này biến hóa quá lớn, chủ quân không nhận ra nhà của mình?”
Hắn vỗ đùi, cười thành nhếch miệng:
“Ai nha!Ta đã nói mà, vẫn là tiểu phu nhân sợ ta quên đường, dù là chịu đựng đêm cũng phải ở cửa thành chờ ta cùng nhau về nhà!”
Tầm mắt Hạ Đại Bảo rời khỏi người ta, lẳng lặng rơi vào trên người Vương phó tướng.
Gió lạnh g/ào th/ét, ta nổi da gà cả người.