Chương 4 - Vòng Cổ và Tổng Tài Cấm Dục
4
Khi tôi tỉnh dậy vẫn nằm trong vòng tay của Thẩm Đình Châu.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế tối qua trước khi ngủ, như cả đêm không hề động đậy.
Vậy tối qua tôi chạm vào là cái gì?
Thấy tôi cứ nhìn anh chăm chằm, Thẩm Đình Châu không tỏ cảm xúc, kéo cao chăn che kín người:
“Em nhìn gì?”
Đầu óc tôi toàn là cảm giác tối qua khi chạm vào anh.
Nghe anh hỏi, tôi vô thức chỉ vào cổ anh: “Anh không đeo gì ở đây sao?”
Thẩm Đình Châu nhíu mày, trông như chẳng hiểu tôi đang nói gì.
Tôi vẫn không chịu buông: “Chẳng hạn như vòng cổ ấy?”
Hai năm kết hôn, tôi chưa bao giờ mơ thấy Thẩm Đình Châu.
Càng không thể bởi vì thấy anh cởi đồ mà mơ những giấc mơ khiến mặt nóng bừng như vậy.
Vậy chắc chắn là anh đã làm gì đó khi tôi ngủ!
Thẩm Đình Châu vẫn tỏ vẻ không hiểu: “Vòng cổ?”
Anh chợt ngộ ra: “Em rất muốn thấy anh đeo sao?”
Hừ.
Giả vờ.
Tôi không theo nữa, vén chăn xuống bước xuống giường.
Thẩm Đình Châu nhìn tôi như năn nỉ: “Em đi làm gì?”
Mắt tôi để ý tới cổ anh, cố ý đáp: “Đi xem con chó của em.
Hôm qua mua nhiều vòng cổ đẹp lắm.
Anh không chịu đeo, nó chắc sẽ chịu đeo.”
Thẩm Đình Châu ôm chặt chăn, như đang đấu tranh với chính mình.
Lát sau anh mới nói: “Anh cũng đi.”
Tôi làm bộ ngại ngùng: “Anh đi không hợp lắm đâu?
Tối qua còn dặn em đừng đem đến trước mặt anh mà.”
Kể từ khi biết tối qua có thể là Thẩm Đình Châu thích tôi, tôi chẳng còn e dè khi trêu anh nữa.
Anh không nói thì tôi đành chủ động thử.
Thẩm Đình Châu vò nhăn chăn: “Anh chỉ nhìn một chút, giúp em kiểm tra thôi.”
Dự định là đưa anh xuống phòng chó ở dưới mặt đất xem.
Nghe anh nói vậy, tôi giả vờ miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”
Đích đến ở ngay trong nhà, nhưng tôi chưa muốn nói thật ngay bây giờ.
Chỉ nhắc khéo: “Anh không cần quá nghiêm túc đâu.”
Anh đã khoác sơ mi vào.
Nếu lát nữa anh phát hiện không cần bước ra khỏi nhà thì…
Tôi sờ đầu mũi, do dự có nên nói thật bây giờ không.
Do dự hai giây, thấy Thẩm Đình Châu quay đi chọn cà vạt, tôi lập tức hủy ý định.
Cũng không phải lỗi của tôi.
Tối qua tôi đã giải thích rồi, là anh không tin.
Vả lại tôi cũng muốn xem phản ứng của anh khi nhìn thấy con cún.
(^▽^)
5
Một tiếng sau, Thẩm Đình Châu cuối cùng cũng chỉnh tề xong xuôi.
Để tránh anh phát hiện ra điều bất thường, tôi còn cố ý thay một bộ váy khác.
Thẩm Đình Châu cúi mắt nhìn chiếc váy trên người tôi:
“Sao lại mặc cái này?”
Tôi cúi xuống nhìn.
Đây là chiếc váy mà tháng trước anh sai người mang đến.
Tôi rất thích, nhưng vì muốn để dành chụp ảnh đẹp nên chưa từng mặc.
Hôm nay mặc vào, một là vì chó con có thể nhận ra màu vàng.
Hai là định sau khi giải thích rõ với Thẩm Đình Châu, sẽ nhờ anh chụp ảnh cùng chó.
Chưa kịp trả lời, anh đã rút lại câu hỏi:
“Thôi, gặp người mình thích thì tất nhiên nên ăn mặc đẹp một chút.”
Chỉ là một câu đơn giản.
Vậy mà tôi lại nghe ra chút mỉa mai châm chọc.
Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng:
“Em mặc thế này đã gọi là ăn diện, vậy còn anh sơ mi cà vạt, làm tóc chỉnh chu thì tính là gì?”
Dáng vẻ này.
Không giống đi kiểm tra, mà giống như đi tuyên chiến dằn mặt người khác.
Thẩm Đình Châu liếc tôi:
“Đi gặp người mà vợ anh thích.”
Nói rồi, anh nắm tay tôi kéo xuống lầu.
6
Đi ngang qua phòng chó, tôi kéo tay áo anh: “Ở đây.”
Thẩm Đình Châu có lẽ vì tối qua khóc nhiều, đầu óc vẫn mơ hồ.
Anh ngẩn ra rất lâu, mới nghĩ ra khả năng phi lý nhất: “Em giấu hắn trong nhà rồi sao?”
???
Tôi đâu đến mức mất liêm sỉ thế.
Sợ càng giải thích càng bị hiểu lầm.
Tôi dứt khoát đẩy cửa cho anh xem.
Bát, ổ, đồ chơi chó đều bày trên sàn.
Tôi không tin anh còn không hiểu.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt anh, muốn thấy phản ứng khi biết sự thật.
Nhưng không hiểu sao, chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn vào phòng chó.
Chỉ thấy bên trong đứng một người đàn ông lạ, còn chó con thì không thấy đâu.
Tôi vừa định gọi dì giúp việc tới hỏi thì đã thấy Thẩm Đình Châu bước vào.
Anh đứng trước mặt người đàn ông xa lạ, nhìn từ đầu đến chân.
Lâu sau, anh khẽ cười lạnh:
“Nhìn mặt đã thấy giỏi lừa người rồi.”
Người đàn ông sững lại, đưa tay:
“Anh là ông Thẩm phải không? Tôi là…”
Ánh mắt Thẩm Đình Châu rơi vào chiếc nhẫn ở ngón tay giữa của anh ta, hơi nhíu mày:
“Anh có bạn gái rồi?”
Biết anh lại hiểu lầm, tôi vội kéo tay anh:
“Thẩm Đình Châu, em không quen anh ta, anh đừng hỏi lung tung.”
Ngăn anh tiếp tục, tôi quay sang hỏi người đàn ông đối diện: “Xin hỏi anh là…?”
Người đàn ông liếc nhìn qua lại giữa tôi và Thẩm Đình Châu.
Trước tiên trả lời câu hỏi của anh: “Có, tôi đã đính hôn rồi.”