Chương 4 - Vô Tự Bi

4

Đến khi Hàn Thủy có sức để trở mình đứng dậy khỏi người ta, cả hai chúng ta đều đã hồng rực như hai quả hồng.

Hắn nằm trên mặt đất thở ra hít vào hô hấp một lúc lâu, hơi thở đã khôi phục nhưng ta thấy rất rõ ràng gợn sóng trong ánh mắt như hồ sâu của hắn.

Gò má hắn đẹp như vậy, mũi thẳng, cằm đã ẩn hiện ra nét góc cạnh của một nam nhân, trên cằm cũng đã có một ít râu lún phún.

Trong lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác thôi thúc.

Ta muốn hỏi hắn, ngươi có nguyện ý cùng chôn ở phần mộ tổ tiên nhà ta với ta hay không?

Lời đến khóe miệng lại quay cái ngoắt: “Ngươi sợ nhột?”

Trong mắt Hàn Thủy có chút cứng ngắc, khẽ vuốt cằm: “Không cần nói cho sư phụ.”

Hình như ta đã phát hiện ra nhược điểm chí mạng của Hàn Thủy.

Bộ dạng hắn không được tự nhiên nhìn ta vô cùng dễ thương, ta đi tới, cắn vào tai hắn một cái.

Hắn cũng không nhúc nhích, tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, chỉ nói: “Ta sẽ cắn trả.”

Ta không biết đây có phải là thấy sắc nảy lòng tham hay không, nhưng rung động thuở thiếu thời, nào có đạo lý bao giờ, hơn nữa… Trước hiện thực giờ đây thực sự không đáng một đồng.

Bánh xe thời gian chuyển động không ngừng, trong chớp mắt sau giờ ngọ một ngày nào đó trái tim lỡ nhịp bị hồng trần cuồn cuộn cuốn mất.

Cuối cùng ta vẫn không hỏi hắn có đồng ý ch cùng với ta hay không, ánh mắt của hắn cũng chưa từng cho ta thêm nửa điểm rung động nào.

Có thể, trên lưng chúng ta đều gánh vác thứ gì đó quá nặng.

Tuy rằng lớn lên ở ngoài cung, nhưng tin tức trong cung vẫn không ngừng được nội thị của phụ hoàng truyền đến đây, đây là do phụ hoàng bày mưu tính kế hay là người của ông ấy tự tính kế riêng, ta không biết.

Chỉ là ta dần dần hiểu ra nguyên nhân ngày đó tiền bối cười ra nước mắt.

Khi tin tức phụ hoàng băng hà truyền đến chùa Thiên m, ta đang chọn lá rau cùng với Hàn Thủy.

Tiền bối nói nàng phải cho chúng ta ăn thử món canh giao long quá hải năm đó nàng bộc lộ tài năng ở ngự thiện phòng.

“Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được món canh đó ngon đến mức nào đâu.” Tiền bối đầy đắc ý mà nói.

Hàn Thủy lại mặt không chút biểu cảm phá hỏng: “Cũng có thể đoán được.”

Tiền bối: “... Không nói thì ngươi sẽ ch sao?”

Hai người giương cung bạt kiếm đứng lên.

Ta lại cầm một nắm hạt dưa ngồi một bên.

Bống nhiên tiền bối nhìn về phía ngoài cửa, đôi mày thanh tú nhíu lại đầy chán ghét, khẽ nhấc đầu ngón chân lui vào gian nhà, gấp rút đóng cửa: “Lý Trường An, ta không tiễn ngươi.”

Ta không hiểu, quay đầu nhìn lại đã thấy nội thị cầm thánh chỉ màu vàng trong tay.

“Hoàng thượng băng hà, phong Lý Trường An làm Công chúa hộ quốc, phụ tá ấu đế…”

Kết cục này ta đã từng nghĩ đến.

Phụ hoàng ít con nối dõi, dưới gối chỉ có hai người là ta và hoàng đệ. Hoàng cung đao quang kiếm ảnh, ông có thể bảo vệ được một người đã không dễ gì, từ trước đến nay không có tiền lệ hoàng tử rời khỏi hoàng cung, ông chỉ có thể để ta xuất cung.

Hàng tháng chuyện triều đình và đám thần quần đều được truyền đến, kỳ lạ là tiền bối đối xử với ta lại cực kỳ tốt, ta vừa đến chùa Thiên m, thân thể đã tốt lên, chắc hẳn đều là mưu kế mà vị phụ hoàng đa mưu túc trí của ta nghĩ ra.

Cả đời này của ta, chỉ có đêm mưa cứu Hàn Thủy đó là quyết định của chính ta.

Ta quỳ xuống tiếp chỉ.

Mà Hàn Thủy lại đứng yên tại chỗ, mặt không thay đổi nhìn tất cả trước mắt.

“Trưởng Công chúa, thời gian cấp bách, chúng ta khởi hành ngay tức khắc?”

Nội thị ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt không hề kính nể, nghĩ tổ hợp trưởng công chúa ma ốm và ấu đế còn nhỏ tuổi làm sao có thể khiến người ta thực sự xem trọng, ngay cả đến một nội thị cũng dám bỏ đá xuống giếng.

Ta nở nụ cười, đưa tay về phía Hàn Thủy.

Hàn Thủy rút ra con dao bên hông, đưa cho ta.

“Nào, nói lại lời ngươi vừa nói một lần nữa cho ta nghe.” Dao đen kề lên cổ nội thị, ta nhẹ nhàng rạch ra một vết máu trên da hắn.

Nhất thời nội thị đầu đầy mồ hôi, không để ý đến giọt máu chảy ra trên cổ, phủ phục dưới chân hô to: “Chúng thần… cung nghênh trưởng công chúa điện hạ hồi cung!!!”

Ngày đó ta ngồi trong xe ngựa cũng không rộng rãi lắm, vén mành lên nhìn lại ngọn núi tiền bối ở.

Thân ảnh màu mực từ đầu đến cuối vẫn đứng lặng trên đỉnh núi, tóc đen phần phật, đến tận khi ngọn núi biến mất khỏi tầm mắt ta.

Lời tạm biệt của Hàn Thủy còn ngắn hơn cả tiền bối.

Hắn nói, trả dao lại cho ngươi.

Dao đen tuyền, xuất dao tất thấy máu, là ta góp hết tiền xin bằng hữu của tiền bối làm, Hàn Thủy dùng rất thuận tay, lộ ra biểu tình hài lòng hiếm thấy: “Dao tốt.”

Ta nhìn nội thị đanng không ngừng lau mồ hôi trước xe ngựa, cười nhẹ.

Quả thực, đúng là dao tốt.