Chương 1 - Vợ Tôi Là Một Fan Hâm Mộ

Top nam lưu lượng và bạn gái bí ẩn của anh ấy hôn nhau dưới lầu, tôi tức tốc chạy xuống hóng.

Sáng hôm sau, hot search nổ tung, tôi bị hiểu nhầm là bạn gái của anh ấy.

Thành bia ngắm, bị fan của anh ấy chửi suốt ba con phố, suýt nữa thì bị xử luôn.

Thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh tức điên, đăng bài thanh minh: “M*, đó là vợ tôi! Cô ấy chỉ là một bà bầu mê hóng drama thôi!”

Tôi khóc lóc ôm chặt đùi Thái tử gia.

Hu hu…

Mọi người ơi, ai hiểu cho tôi không, chỉ hóng drama mà suýt mất mạng.

1

Sáng sớm, tôi bị chuỗi cuộc gọi sát khí của quản lý đánh thức.

Vừa nhấc máy, bên kia đã hét ầm lên.

“Lạc Hoan Hoan, cái tật mê hóng drama của cô lại phát tác phải không? Xảy ra chuyện lớn rồi mà cô còn ngủ được à?”

Tôi tên Lạc Hoan Hoan, một nghệ sĩ tuyến 18, debut đã lâu nhưng mãi vẫn mờ nhạt.

Tôi chẳng có tài cán gì, sở thích lớn nhất là hóng drama.

Người ta nói lớn một câu, tôi bỏ cả ăn cơm chạy ra xem, chủ yếu là ngây thơ và ngu ngốc.

“Chuyện gì thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.

Quản lý quăng lại một câu: “Tự cô lên hot search mà xem!”

Rầm, bên kia cúp máy cái rụp.

Tôi ngồi dậy, dụi mắt, lơ đãng mở điện thoại.

Trên bảng hot search, chữ “NỔI” màu đỏ rực rỡ hiện ra.

Tôi nhấn vào xem.

Tỉnh ngủ luôn!

M*! Chết chắc rồi!

Không biết tên chó săn nào chụp được ảnh tôi và Soái Thiên Dương xuất hiện chung khu biệt thự đêm qua.

Góc chụp siêu ám muội.

Trong ảnh, mặt tôi rõ mồn một, lại còn cười toe toét ngu ngơ.

Phần bình luận nổ tung:

【M*! Cuối cùng cũng tìm ra cô rồi! Cô chính là chị dâu mà anh tôi giấu đúng không? Cư dân mạng chết cả rồi à? Đào cô ta ra!】

【Trả lời: Cô ta là Lạc Hoan Hoan, nghệ sĩ tuyến 18 chẳng ai biết đến!】

【Nửa đêm còn show diễn hả?】

【Soái Thiên Dương… anh đúng là, tôi muốn khóc chết luôn. Sự nghiệp đang lên mà lại yêu đương. Fan chúng tôi thức đêm vote cho anh, làm dữ liệu, thế mà anh tặng chúng tôi một chị dâu thích diễn trò. Không chịu nổi!】

【Fan cũng nằm trong kế hoạch của các người à?】

【Tôi đứng đây, xem ai dám mời cô ta đóng phim. Tôi sẽ tẩy chay đến cùng! Còn Lạc Hoan Hoan gì đó, đúng là đồ giá đỗ!】

Thế là tôi bị đào bới không còn gì.

Weibo vốn vắng vẻ của tôi bỗng tràn ngập hơn 99+ tin nhắn riêng tư.

Toàn là fan của Soái Thiên Dương vào chửi.

Thậm chí có người còn tìm được địa chỉ nhà tôi, dọa sẽ dán phân lên giáo dài chặn đường tôi.

Soái Thiên Dương là nam lưu lượng nổi lên nhanh nhất, nhờ một bộ phim cổ trang mà bùng nổ.

Chưa kịp nổi tiếng được hai tháng, anh ấy đã bị fan tóm được bằng chứng yêu đương.

Yêu thì yêu, cứ giấu mà yêu, nhưng bạn gái của anh ấy lại quá lố.

Cứ nhảy ra mạng kiếm sự chú ý, còn cãi tay đôi với fan anh ấy.

“Hu hu, tiền mấy chị cho anh ấy, anh ấy đều mang đi mua túi cho em hết rồi. Hihi, có phải ghen không? Ghen thì cắn em đi!”

“Anh ấy tại sao thích em? Chị đi hỏi anh ấy đi, xem anh ấy có thèm trả lời chị không, đồ anti!”

Fan của anh ấy đồng loạt nổi điên.

Vì tấm ảnh này, tôi bị fan của anh ấy hiểu lầm là bạn gái.

Họ đuổi theo chửi tôi suốt ba con phố, suýt nữa thì bị xử luôn.

Nhưng mà, cứu tôi với!

Mọi người ơi, ai hiểu không, tôi chỉ là dân hóng drama vô thưởng vô phạt thôi.

Đầu óc tôi đang quay cuồng nghĩ cách chứng minh mình vô tội.

Thái tử gia Bắc Kinh, Lục Trạm, người luôn kín tiếng, tức giận đăng bài thanh minh.

“*M, đó là vợ tôi! Cô ấy chỉ là một bà bầu mê hóng chuyện thôi!”

Lục Trạm, đại lão đầu tư đứng sau làng giải trí, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền.

Anh ấy gần như không bao giờ xuất hiện công khai, nhưng truyền thuyết về anh thì ở khắp nơi.

Cư dân mạng không tin, vào thẳng bài viết của anh để phản bác.

“Ra ngoài đường, ai mà chẳng tự nhận là vợ chồng! Anh nói là thì là à?”

Lục tổng hiếm khi đôi co: “Xem video đi, cụ thể thì tự xem.”

Nói xong, anh đăng đoạn video lên mạng.

Trong video, tôi đang gặm đùi gà, chạy từ xa tới, nấp dưới gốc cây hóng top nam lưu lượng hôn nhau.

Sau đó, anh còn đăng đoạn video đích thân đưa tôi đi khám thai.

Lục tổng tức đến nghẹn: “Bây giờ tin chưa? Cô ấy, Lạc Hoan Hoan, là vợ tôi!”

Tôi thật sự cảm ơn anh luôn…

Cư dân mạng lại nổ tung.

2

Cả cục diện đảo ngược.

Cư dân mạng: “M*! Cười chết tôi, may mà có camera. Chị là bà bầu mà không lo dưỡng thai, chạy đi hóng chuyện làm gì, suýt nữa thì bị tấn công nhầm.”

“Chị này hài chết đi được, xinh đẹp thế mà toàn đóng mấy vai quê mùa trong phim tổng tài ngắn. Không ngờ ngoài đời đúng là nữ chính luôn!”

“Ủa? Hai người đóng vai tổng tài lạnh lùng với cô vợ nhỏ ở đây hả?”

“Không ngờ vợ nhỏ của Thái tử gia Bắc Kinh lại là chị!”

Tôi và Lục Trạm là hôn nhân thương mại.

Cuộc hôn nhân này do hai gia đình sắp đặt từ trước, nhưng tôi với anh từ nhỏ đã không ưa nhau.

Anh chê tôi tiểu thư, suốt ngày hóng chuyện, tôi thì ghét anh lạnh lùng, việc gì cũng thờ ơ.

Thậm chí bạn thân tôi còn trêu.

“Chồng sắp cưới vừa đẹp trai, vừa có vibe cấm dục, mà cậu còn không biết hài lòng?”

Tôi liếc cô ấy: “Sớm thế mà đã cấm dục à?”

Bạn thân cạn lời.

Về sau tôi mới biết, cấm gì mà cấm.

Ngày tốt nghiệp, cả hai uống hơi quá đà, kết quả là một đêm đầy ngớ ngẩn.

Sau đêm đó, tôi mới phát hiện chúng tôi thực ra rất hợp nhau.

Tôi nghĩ, dù thế nào, cuối cùng tôi cũng phải cưới anh ấy.

Anh ấy vừa đẹp trai vừa dáng chuẩn, thôi thì tôi chấp nhận.

Không lâu sau, tôi phát hiện mình có thai.

Nhưng cái tật hóng chuyện của tôi thì không bỏ được.

Tháng trước, trên đường có người đánh nhau, tôi chạy lại hóng.

Vì cười to quá, người ta tưởng tôi là đồng bọn, thế là bị ăn một trận.

Tôi về nhà với gương mặt đầy vết bầm.

Lục Trạm dẫn luật sư đến đồn cảnh sát bảo lãnh tôi, nghiến răng nghiến lợi.

“Lạc Hoan Hoan, lần sau, em cứ thử hóng chuyện nữa xem?”

3

Tim tôi đập thình thịch.

Mắt tôi nhìn trân trân vào tin tức “Vợ nhỏ của Lục thiếu bị hiểu lầm là bạn gái top lưu lượng vì đi hóng drama, bị dân mạng công kích” đang leo lên hot search.

Đúng lúc đó, chuỗi cuộc gọi sát khí của Lục Trạm tới tấp đổ đến.

Tôi sợ chết đi được, không dám bắt máy, trốn trong biệt thự xa hoa của anh, giả làm đà điểu.

Nghĩ lại năm ngoái, đó là thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.

Nhà tôi đột ngột đứt vốn, phá sản chỉ sau một đêm.

Ba mẹ tôi vội vã trốn ra nước ngoài, để lại tôi một mình.

Mọi người xung quanh cười nhạo, bảo rằng Lục Trạm chắc chắn sẽ bỏ rơi tôi.

Thái tử gia Bắc Kinh sao có thể cần một thiên kim phá sản.

Thật ra, tôi cũng hiểu.

Hôn nhân thương mại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi lợi ích, không còn tiền thì bị bỏ rơi cũng đúng thôi.

Tôi nhìn chuyện này rất thoáng.

Sự nghiệp của tôi cũng chẳng có gì khởi sắc, vẫn như cũ lăn lộn trong showbiz, đóng những video tổng tài quê mùa chẳng ai xem.

Nhưng đúng vào lúc đó, tôi phát hiện mình mang thai.

Là con của Lục Trạm.

Tôi ngồi trong phòng ngủ, nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ.

Cảm giác rất khó tả.

Tôi nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định lớn.

Tôi, Lạc Hoan Hoan, không phải kiểu phụ nữ mang thai con của đàn ông rồi âm thầm chịu đựng mọi thiệt thòi.

Tôi đã quyết, sẽ đối chất với anh.

Vấn đề này dễ giải quyết thôi.

“Đưa tôi một khoản tiền, để tôi mang con đi là được.”

Dù sao anh cũng chẳng thật lòng yêu tôi.

Hôm sau, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, lấy hết can đảm đến công ty tìm Lục Trạm.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.

Trong văn phòng tổng tài.

Người đàn ông ngồi trên ghế xoay da đen, mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ lạnh lùng, đẹp trai đến mức thái quá.

“Sao không nghe điện thoại của tôi?”

Lục Trạm nhìn thấy tôi bất ngờ đến công ty, rõ ràng thoáng ngạc nhiên.

Thực ra, sau khi nhà tôi phá sản, anh không hề lập tức cắt đứt quan hệ với tôi.

Ngược lại, anh còn chủ động hơn trước, thường xuyên thể hiện tình cảm với tôi.

Thậm chí, anh còn công khai dẫn tôi tham dự buổi đấu giá trang sức nhà giàu với danh nghĩa vị hôn thê của anh.

Tôi biết cả.

Anh làm vậy chẳng qua vì không muốn ngay lập tức vứt bỏ tôi, để rồi mất mặt trước dư luận.

Dù có nhiều tiền đến đâu, danh tiếng vẫn quan trọng.

Sau lần đó, tôi cũng nghĩ thông suốt, đối với anh lạnh nhạt hẳn.

Những màn diễn giả tình giả nghĩa trong giới nhà giàu, tôi thực sự ngán ngẩm.

Tôi cũng muốn rời khỏi cuộc hôn nhân này.

Thế nên, khoảng thời gian qua, tôi không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn, lúc nào cũng viện lý do bận.

Sau một tháng không gặp, giờ đối mặt anh, cảm xúc trong tôi hỗn loạn.

Tôi đứng yên tại chỗ, hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi mới nói về chuyện mình mang thai và dự định của tôi sau này.

Vừa dứt lời.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Lục Trạm lập tức sa sầm, anh cười lạnh một tiếng.

“Cô muốn cầm tiền, mang theo con của tôi rời đi?”

Giọng anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Ừ.”

Tôi lấy hết dũng khí gật đầu.

Anh sải đôi chân dài bước thẳng về phía tôi.

Tên này khí thế thật sự quá mạnh.

Tôi cứ tưởng anh ta sẽ mặt lạnh, quăng cho tôi hai cái thẻ đen, rồi nhục mạ tôi, bảo tôi cút đi cho nhanh.

Tôi thích kiểu nhục mạ thẳng thừng như thế lắm.

Đang nghĩ vậy.

Kết quả, anh ta lại không làm theo kịch bản.