Chương 4 - VỢ TÔI HỐI HẬN RỒI
Trên đường về, tay Hạ Lâm vì dính nước mà bắt đầu bong tróc và đỏ ửng. Vừa về đến nhà, cô ấy lao ngay đến tủ thuốc, lục tung cả đống thuốc ra. Nhưng cô ấy cứ nhìn tới nhìn lui, lại không biết loại thuốc mà tôi hay dùng cho cô ấy là loại nào.
Cuối cùng, cô ấy cầm đại một tuýp, thoa lên tay mình. Phải chịu đựng rất lâu, thuốc mới bắt đầu có tác dụng. Lúc này, đôi mày nhíu chặt của cô ấy mới dãn ra, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô ấy dừng lại ở một góc.
Cô ấy nhặt một hộp thuốc lên, phía sau có dán tờ giấy ghi chú do tôi viết.
“Nếu tay khó chịu, nhớ thoa ngay thuốc này, sáng tối mỗi lần một ít, tránh để dính nước.”
Cô ấy nhìn tờ giấy một lúc lâu, rồi tôi nghe thấy cô ấy bật cười lạnh.
“Máy bay rơi à? Được thôi! Ngày mai tôi sẽ đến xem anh rốt cuộc lại đang giở trò gì!”
Hạ Lâm không tin lời hãng hàng không hay lời của Tần Dư Minh. Cho dù đó là sự thật, cô ấy vẫn nghĩ đây là trò đùa của tôi.
Ban đầu, Hạ Lâm định sáng mai dậy sớm đến địa chỉ kia để lật tẩy “chiêu trò” của tôi. Nhưng ngay khi chuẩn bị lên xe, cô ấy nhận được một cuộc gọi.
Sắc mặt Hạ Lâm lập tức trở nên hoảng hốt.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Trình Quân gọi đến.
4
Tôi ngồi ở ghế phụ, nhìn Hạ Lâm liên tiếp vượt qua mấy đèn đỏ, cuối cùng cũng dừng trước cửa nhà của Trình Quân.
Cửa vừa mở, tôi thấy người đàn ông đó đang nằm co ro dưới sàn, cơ thể cuộn lại như một đứa trẻ.
"Trình Quân! Anh không sao chứ? Đừng làm em sợ!" Hạ Lâm cố gắng nâng anh ta dậy, nhưng cơ thể mảnh mai của cô ấy làm sao khiêng nổi sức nặng của một gã đàn ông chứ.
Không còn cách nào, cô ấy gọi xe cứu thương và theo xe đến thẳng bệnh viện trung tâm.
Nhưng thay vì đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, cô ấy lại đi ngang qua văn phòng tôi, ngó nghiêng vào trong như tìm kiếm điều gì.
Tiếc rằng, trong đó chỉ có đồng nghiệp khác của tôi, bác sĩ Từ, đang làm việc. Chỗ ngồi của tôi trống trơn.
Lúc này, y tá bước tới nói với cô ấy rằng bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, được chuyển sang phòng bệnh thường.
Trong phòng bệnh, Trình Quân dần dần tỉnh lại, anh ta xúc động nhìn Hạ Lâm: "May mà em đến kịp, nếu không anh cũng không biết phải làm sao."
"Anh nói gì ngốc thế!" Hạ Lâm đưa cho anh ta một cốc nước.
Trình Quân nhìn Hạ Lâm, phát hiện ánh mắt cô ấy lơ đễnh, bèn hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là tối qua không ngủ đủ thôi." Hạ Lâm mỉm cười, trả lời qua loa.
"À, vậy là anh làm phiền em rồi..." Trình Quân im lặng một lúc, ngập ngừng nói: "Giường bệnh này cũng khá rộng, hay em nằm nghỉ một lát đi?"
Nói xong, đôi tai anh ta đỏ bừng.
Không ngờ, Hạ Lâm lập tức từ chối. Nhưng thấy vẻ mặt Trình Quân có chút lúng túng, cô ấy vẫn tìm cách xoa dịu: "Anh uống nước trước đi, để em gọt táo cho anh ăn. Bác sĩ nói mỗi ngày nên bổ sung vitamin."
Trình Quân nhận lấy cốc nước, từ tốn uống, nhưng cô ấy ngay cả chăm sóc bản thân cũng không xong, làm sao biết gọt táo.
Quả nhiên, sau một tiếng kêu khẽ, tôi thấy ngón tay Hạ Lâm bị lưỡi dao cắt trúng. Nhìn Trình Quân không để ý, cô ấy lặng lẽ lấy khăn giấy quấn quanh vết thương, rồi đưa quả táo đã gọt qua cho anh ta.
Trình Quân nhìn quả táo, phần thịt bị gọt đi gần hết, không nhịn được bật cười: "Tiểu Lâm, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà kỹ thuật gọt trái cây của em vẫn như tệ thế."
Hạ Lâm muốn cười theo, nhưng nụ cười của cô ấy sao mà gượng gạo.
Hồi còn ở bên tôi, Hạ Lâm chưa từng phải động tay động chân. Tôm hùm tôi bóc sẵn bỏ vào đĩa, trái cây cũng do tôi gọt và bày lên khay, đưa tận tay cô ấy.
Tựa như mọi điều tôi làm vì Hạ Lâm, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
Có lần thấy tôi về muộn chưa ăn gì, cô ấy nấu cho tôi một tô mì, mà tôi đã cảm thấy mình được cưng chiều lắm rồi.
Đối với Hạ Lâm, tôi luôn là người nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.
Bây giờ bị người khác chê bai, có lẽ Hạ Lâm cảm thấy mất mặt.
Ăn xong quả táo, hai người bất chợt nhắc đến chuyện cũ.