Chương 2 - VÔ TÌNH NHẶT ĐƯỢC CỰC PHẨM
2
Châu Tri Duyệt dỗ tôi bao lâu, tôi không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rằng, khi cửa mở, cô ấy đẩy tôi một cái, ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Người tới rồi.”
Tôi vẫn nhớ những lời cô ấy nói, liền vịn tường đứng dậy, loạng choạng đi tìm người.
Trời đất, một hàng người!
Cùng một gương mặt, cùng một cách ăn mặc.
Tôi cố mở to mắt nhìn, áo sơ mi cài kín đến tận cổ, kính gọng vàng, vẻ điềm tĩnh và trầm ổn.
Là kiểu tôi thích.
Không suy nghĩ gì nữa, ôm từng người một.
Hai người bị tôi ôm hụt nhìn nhau, rồi khẽ dịch sang bên cạnh.
Tôi lại tiếp tục đưa tay ôm.
Ánh sáng bên cạnh bỗng tối lại, tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trông có vẻ hơi căng thẳng.
“Tri Duyệt, đưa Trình Dật qua đây, cẩn thận kẻo cô ấy ngã.”
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, mọi thứ trong tầm mắt tôi đều chao đảo.
Môi anh ấy khẽ run, trông có vẻ rất thích hợp để hôn.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể--”
Giọng nói tôi bỗng nhỏ lại.
Bên tai vang lên hơi thở ấm nóng.
“Gì cơ?”
Tôi nở nụ cười đắc ý, ôm chặt lấy người đang cúi xuống hỏi tôi.
“Hì hì, bắt được anh rồi.”
“Anh đẹp trai quá, tôi có thể hôn anh không?”
Tôi thấy người đàn ông trước mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn mình, bàn tay anh khẽ đỡ lấy eo tôi, nhẹ nhàng đặt lên đó.
Nhưng anh không trả lời.
Sao lại không trả lời tôi?
Chẳng lẽ anh không nghe rõ?
Tôi lớn giọng hơn.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể chạm môi anh không?”
Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động, giọng nói có chút khô khan:
“Chạm thế nào?”
Tôi ngửa đầu cười với anh, chỉ vào miệng mình.
“Dùng miệng của tôi.”
“Tôi là người tốt lắm, không cắn đâu.”
Tôi nghĩ mình rất chân thành, nói xong liền không chút do dự ghé sát tới.
Ai mà ngờ được, anh lại quay đầu đi.
Đôi môi trông rất muốn hôn kia biến mất rồi!
Tôi sốt ruột, vô thức cầu cứu bạn thân.
“Tri Duyệt ơi, làm sao bây giờ, không hôn được anh ấy!”
Giọng nói của Châu Tri Duyệt thay đổi hẳn, đầy vẻ bất lực và trách cứ:
“Cục cưng à, cậu nghiêng đầu sang là hôn được mà!”
Ơ?
Hình như đúng thật.
Tôi nghiêng đầu, lại thấy được đôi môi xinh đẹp ấy.
“Châu Tri Duyệt, em đang bày trò gì thế?”
Nghe có vẻ rất tức giận.
“Cô ấy cứ khóc đòi anh, em còn biết làm sao, đành gọi anh tới đây thôi.”
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói có phần nghi hoặc:
“Trình Dật nói vậy thật à?”
Khi anh nói, đôi môi ấy càng rõ ràng hơn, làm tôi ngứa ngáy trong lòng.
Tôi lập tức áp sát tới.
Tiếng nói biến mất.
Cảm giác ấm áp, mềm mại.
Thích quá!
Tôi không kiềm được mà liếm nhẹ một cái.
Sắc mặt anh vốn đã thay đổi không ngừng, giờ trông lại càng khó coi.
Anh khẽ đẩy tôi ra, nhưng vẫn đỡ lấy để tôi đứng vững.
“Trình Dật, tỉnh táo lại đi, tôi là Châu Lộ Bạch.”
Không hiểu gì cả.
“Châu Tri Duyệt, đưa bạn em qua đây.”
Câu này thì tôi hiểu, có tên Châu Tri Duyệt, nghĩa là tôi phải ôm lấy.
Tôi ôm chặt.
Để không bị đẩy ra lần nữa, lần này tôi ôm sát hơn, quấn chặt hơn.
“Em siết chết tôi mất, buông ra đi.”
Lừa tôi à?
Tôi thông minh lắm, không buông!
Tôi nghe thấy anh thở dài.
“Say không nhẹ nhỉ.”
3
Tôi quấn lấy cổ anh ấy, nhất quyết không chịu buông, Châu Lộ Bạch phải rất vất vả mới đặt được tôi xuống sofa.
Châu Tri Duyệt nói tôi phải ôm chặt không được buông, cô ấy có thể hại tôi sao?
Tôi và Châu Lộ Bạch nhìn nhau trân trối một hồi lâu.
Sau đó, tôi nghe giọng nói ôn hòa nhưng đầy bất lực của anh.
“Tri Duyệt, bạn em điên rồi.”
“Em khuyên cô ấy đi.”
Tôi điên sao?
Tôi quay đầu nhìn về phía Châu Tri Duyệt.
“Cô ấy chỉ uống say thôi.”
“Điên gì mà điên, để Dật Dật của chúng tôi hôn chút thì sao chứ?”
Tôi say đến mức đầu óc toàn bong bóng, lời bạn thân nói đương nhiên là đúng.
Châu Tri Duyệt vừa nói vậy, tôi lập tức cảm thấy lý lẽ mình vô cùng vững vàng.
"Đúng đó, hôn một cái thì làm sao?”
Tôi nghiêng người về phía Châu Lộ Bạch nhưng anh lại lùi về sau, trông đầy vẻ đau đầu.
“Tôi thì không sao nhưng Trình Dật là con gái, làm vậy không tốt cho cô ấy.”
Tôi ngừng lại, câu "không tốt cho cô ấy" thì tôi nghe hiểu.
Tôi lại quay sang nhìn Châu Tri Duyệt, cô ấy đối diện ánh mắt tôi, đột nhiên bật cười.
Chỉ vào Châu Lộ Bạch, nói:
“Dật Dật, đó là tên đàn ông tồi không cho cậu chơi!”
“Hôn một cái thì sao nào?”
Tôi hiểu rồi.
Tôi nhất định phải hôn.
Châu Lộ Bạch ngã người ra sau, tôi cả người nhào lên người anh.
Anh chớp mắt, vẻ mặt đầy bối rối.
Tôi ở rất gần anh, rất gần đôi môi đẹp ấy.
Tôi hôn, tôi hôn, tôi hôn hôn hôn.
Tôi là người tốt, mỗi lần hôn xong tôi đều dừng lại, cúi đầu nhìn biểu cảm của anh.
Biểu cảm của anh có chút nhẫn nhịn khó tả.
Cái nhíu mày nhẹ nhàng của anh khiến tôi càng ngứa ngáy hơn.
Tay tôi vừa đưa lên cổ áo anh.
Châu Lộ Bạch lập tức hốt hoảng, nhanh chóng ôm lấy tôi và nhấc sang một bên.
Tôi ngây người nhìn bàn tay anh đặt trên eo mình.
Chỉ bằng một tay mà anh đã nhấc được tôi lên.
Châu Lộ Bạch đứng dậy, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiềm chế:
“Trình Dật, em bình tĩnh đi. Tối nay em uống say quá, khi em tỉnh táo, em sẽ hiểu rằng mối quan hệ của chúng ta không nên như vậy.”
“Em không thích tôi, em chỉ vì thất tình buồn bã cộng thêm say rượu nên mới hành động không hợp lý thôi.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, Châu Lộ Bạch đưa tay đỡ tôi.
Tôi nhìn anh, cười đến nheo cả mắt.
“Tôi thích anh.”
“Tôi thích anh mà.”
Không cần nghĩ nhiều, thuận theo lời anh nói chắc chắn không sai.
Châu Lộ Bạch sững người, tôi nhân cơ hội ôm lấy anh, hỏi tại sao anh không nói gì.
Anh vẫn không trả lời.
Khoảng mười giây sau, tôi không chịu được sự im lặng, vừa khóc vừa hỏi:
“Sao anh không để ý đến tôi?”
Tôi nhón chân lên, hôn lên môi anh.
Chạm nhẹ rồi rời ra.
“Vậy giờ chúng ta là gì của nhau?”
Phía sau vang lên tiếng hét lớn đầy xúc động của Châu Tri Duyệt:
“Anh nói anh thích cô ấy đi, anh nói đi!”
Châu Lộ Bạch mở miệng, nhưng không nói gì.
Người đẹp như vậy, thật muốn hôn thêm.
“Vậy anh hôn tôi đi, hôn tôi đi Châu Lộ Bạch.”
Tôi vừa khóc vừa làm loạn, ôm chặt lấy eo anh mà lắc mạnh.
Trên má có cảm giác ấm áp, chờ tôi kịp nhận ra thì trước mắt chỉ còn lại Châu Lộ Bạch với biểu cảm ngượng ngùng, tai đỏ bừng.
“Vậy giờ chúng ta là gì của nhau?”
Tôi truy hỏi.
Châu Lộ Bạch nhìn tôi rất nghiêm túc.
“Đợi em tỉnh rượu rồi nói.”