Chương 9 - VỢ THUÊ PHÒNG CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ

Hộp lăn vài vòng, bánh kem dâu tây vỡ nát thành một đống.

Toàn thân cô ta run rẩy, mím môi như muốn khóc:

“Phó Thanh Ngôn, tha thứ cho em được không.”

“Em sẽ không liên lạc với Giang Tử Thần nữa. Em đã biết chuyện triển lãm lần trước là do anh ta vu oan cho anh.”

“Có đứa trẻ tình cờ quay video lại được.”

“Xin lỗi, em chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho anh.”

Lâm Tử Nhạn nghẹn ngào, khóc nấc lên, tay nắm chặt vạt áo tôi.

Nhắm mắt lại, tôi bình tĩnh một lúc rồi lạnh lùng nói:

“Buông ra.”

Cô ta run rẩy, nhưng càng nắm chặt hơn.

“Buông ra!”

Tôi giật tay ra, Lâm Tử Nhạn không kịp trở tay ngã ra sau, ngã trên nền tuyết bật khóc.

Tôi lạnh lùng nhìn người dưới đất một cái rồi quay đi.

Bởi vì, tôi vốn không thích bánh kem dâu tây.

Tôi cũng không quan tâm đến những hiểu lầm đó.

Lần này, tôi đã quyết tâm.

Khi cánh cửa đóng lại, tiếng khóc bên ngoài bị ngăn lại, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Tôi nhắm mắt lại, ngồi xuống sofa, khẽ nói với chính mình.

“Phó Thanh Ngôn, chúc mừng sinh nhật.”

“Mọi thứ đã qua rồi.”

Sau đó, Lâm Tử Nhạn vẫn không từ bỏ.

Mỗi ngày đều xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Giống như trước đây tôi luôn theo sau cô ta, bây giờ cô ta cũng đuổi theo tôi.

Rủ tôi đi xem phim, tặng quà cho tôi.

Đồng hồ, giày, cà vạt, đều là những thứ tôi từng đề cập.

Hôm nay tan làm, Lâm Tử Nhạn lại chặn tôi ở cửa.

Người trước mặt mang theo đủ loại túi xách sang trọng, nói với vẻ tội nghiệp:

“Thanh Ngôn, anh nhận đi được không?”

“Đều là em chọn kỹ đấy.”

Tôi khẽ nhíu mày, đi vòng qua, cô ta đột nhiên nói giọng nghẹn ngào.

“Em sẽ kiên trì.”

Tôi dừng bước.

Cô ta tiếp tục:

“Em cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau khổ khi bị người khác từ chối.”

“Em cũng biết những năm qua, anh vì em mà đã bỏ ra nhiều hơn rất nhiều so với những gì em đang làm bây giờ.”

“Nhưng em không muốn từ bỏ, em biết sẽ không có người thứ hai như anh xuất hiện bên em.”

“Phó Thanh Ngôn, xin lỗi.”

Lâm Tử Nhạn đã khóc.

Tôi quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng lưng Lâm Tử Nhạn trông mỏng manh yếu đuối.

Cô ta cúi đầu, vai run lên, những giọt nước mắt lớn rơi xuống đất.

Chỉ trong vài tuần, Lâm Tử Nhạn mạnh mẽ và luôn tự cao đã thay đổi.

Thở dài, do dự vài giây, tôi bước về phía người trước mặt.

Lâm Tử Nhạn nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng đột nhiên ánh mắt thay đổi, lo lắng nhìn về phía sau tôi.

“Phó Thanh Ngôn! Cẩn thận!”

Lâm Tử Nhạn lao về phía sau tôi, chưa kịp nhìn rõ, người đã ngã vào lòng tôi.

(Đại từ nhân xưng thay đổi theo diễn biến chuyện)

Ngay lúc cô ấy ngã xuống, một bóng người vội vã bỏ đi.

Tôi nhíu mày, ôm lấy Lâm Tử Nhạn:

“Em làm gì vậy? Mau dậy đi.”

Sự ấm áp trên tay khiến tôi giật mình, lúc này mới muộn màng nhận ra, tay mình đã đầy máu đỏ tươi.

Máu dần lan ra ở bụng Lâm Tử Nhạn, tôi run rẩy ôm chặt cô ấy:

“Lâm Tử Nhạn! Lâm Tử Nhạn! Em tỉnh lại đi!”

Tay tôi run rẩy lấy điện thoại, lập tức gọi 120 rồi nhanh chóng ấn vào vết thương.

Khuôn mặt người trong lòng nhăn lại, biểu cảm đau đớn.

Môi cô ấy khẽ cử động, tôi nghiêng người lại gần để lắng nghe, chỉ nghe thấy cô ấy nói: “Thanh Ngôn, tha thứ cho em được không.”

“Bây giờ có thể chứng minh em yêu anh chưa?”

Ngay lập tức, hốc mắt tôi đỏ lên, trái tim bình tĩnh như bị dao nhỏ đâm một nhát, không ngừng chảy máu.

Kìm nén cảm giác cay đắng trong mắt, tôi nói với cô ấy:

“Em cố gắng lên, chuyện này, chúng ta sẽ nói sau.”

“Lâm Tử Nhạn, em không được chết.”

Đến nơi, tôi ngồi trên xe, lo lắng nhìn bác sĩ cấp cứu, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục.

Tại bệnh viện, Lâm Tử Nhạn đã được cứu sống thành công sau hai giờ cấp cứu.

Bác sĩ nói, may mắn là vết thương tránh được các cơ quan nội tạng quan trọng.

Bố mẹ Lâm cũng vội vàng đến, không ngừng cảm ơn bác sĩ.

Sau khi an ủi hai người họ, tôi cùng cảnh sát đến đồn cảnh sát kiểm tra camera giám sát, nhưng không phát hiện được gì.

Người đó mặc đồ đen, chỉ có thể xác định chiều cao và kích cỡ dấu chân.

Đột nhiên, người cảnh sát trước mặt tôi lấy ra một chiếc túi trong suốt và đưa cho tôi.

Tôi thấy bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.