Chương 5 - Vợ Ơi Đừng Rời Bỏ Anh
Giờ hắn đã già đến mức gió thổi cũng ngã, không còn người nhà họ Trần giúp đỡ, đến học sinh tiểu học cũng có thể đá hắn một cú lăn lông lốc.
Tôi kéo Trần Dụ Sinh nằm xuống: “Ngoan, ngủ một giấc cho yên.”
Làn oán khí quanh người anh, đã tiêu tán không ít.
Trần Dụ Sinh nằm trên giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi: “Nếu tôi đầu thai, em cũng không sống nổi. Em muốn chết sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Nhưng sống nhờ anh từng ấy năm, cũng coi như lời to rồi đấy chứ.”
Trần Dụ Sinh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía tôi, im lặng nằm xuống.
13.
Tôi dắt Trần Dụ Sinh đi chơi từ sáng tới tối.
Anh thích bánh quy, nên tôi luôn mang theo trong túi.
Chỉ vào làn đường bên cạnh, tôi bảo: “Đây là xe buýt, để em cho anh thử một chuyến.”
Trần Dụ Sinh vừa gặm bánh quy, vừa ngoan ngoãn đi theo tôi.
Tôi dẫn anh đi khắp thành phố, những nơi nổi tiếng, những công trình có tên tuổi, tôi đều chỉ cho anh xem.
Suốt dọc đường, anh không nói một câu nào.
Chỉ đến khi bước chân vào thư viện tỉnh, ánh mắt anh mới có chút thay đổi.
Anh rất kích động: “Bên trong này toàn là sách à?”
“Đúng vậy, đủ mọi thể loại, loại gì cũng có.”
“Mình… mình có thể đọc hết được sao?”
“Dĩ nhiên là được rồi!”
Trần Dụ Sinh từng mơ trở thành một thư sinh, nên cứ thấy sách là đôi mắt anh lại sáng rực.
Anh ngồi trong thư viện cả một ngày dài, đọc sách không ngừng nghỉ.
Còn tôi thì… ngủ cả ngày.
Chúng tôi đúng là hai thái cực.
Ông nội tôi từng nói, nếu tôi mà thích đọc sách thì cái nghề âm dương sư nhà mình chắc chắn sẽ tuyệt tự, dặn tôi nên chuyên tâm mà học hành.
Nhưng khổ nỗi, tôi lại không mê sách vở. Cuối cùng đành đi theo con đường âm dương sư, nhận đơn kiếm sống.
Chỉ tiếc, danh tiếng không có, tay nghề cũng chẳng mấy ai tin tưởng, đơn đặt chẳng có bao nhiêu, đành phải đi làm thêm kiếm tiền sống qua ngày.
Vì vậy, khi Trần Tam Kim tìm đến, thuê tôi trông mộ với giá ba trăm một đêm, tôi chẳng nghĩ nhiều liền gật đầu cái rụp.
Ai ngờ đâu… lại gặp ngay “chồng mình”!
14.
Trần Dụ Sinh đọc sách không biết mệt.
Tôi đã nhịn ba ngày rồi.
Nếu không phải thấy lớp oán khí đen quanh người anh dần tan đi, chắc tôi đã xoay người bỏ về từ sớm.
Lúc Trần Dụ Sinh bị bật ra khỏi cơ thể Cố Dư Sinh, tôi đang định tắt đèn đi ngủ.
Một làn khói đen bỗng từ thân thể Cố Dư Sinh bay ra.
“Aaaa!!!”
Cố Dư Sinh hét lên đầy đau đớn!
Tôi choàng tỉnh, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Trước mắt là một bóng đen mang hình người đang lơ lửng bên mép giường, còn trên giường, Cố Dư Sinh đang ôm chăn la hét hoảng loạn.
Mắt đỏ hoe, anh trừng trừng nhìn tôi: “Trần Dụ Sinh! Tôi đã nói rồi, đừng có dùng thân thể tôi mà ngủ với cô ấy!”
Làn khói đen lập tức hiện ra vài chữ trong không trung: 【Tôi không có.】
Cố Dư Sinh không thấy được.
Tôi chuyển lời: “Anh ấy nói là không có.”
Cố Dư Sinh nhìn tôi chằm chằm, cảnh giác tột độ, cứ như tôi có ý đồ xấu với anh vậy.
Tôi bất đắc dĩ: “Trong phòng chỉ có một cái giường, nhưng rõ ràng là hai người đắp hai cái chăn mà, anh sợ cái gì chứ?”
“Cô! Cô!”
Cố Dư Sinh giận đến nỗi tay run lên, chỉ vào tôi mà không nói được gì.
Tôi vụng về dỗ dành: “Đừng giận nữa, sức khỏe anh yếu, lỡ giận quá mà lăn đùng ra chết thì biết làm sao…”
“Tôi thà tức chết còn hơn! Trần Dụ Sinh, anh lại mượn thân thể tôi suốt ngày để đọc sách! Tôi đã nói là tôi sẽ bị đau đầu mà! Còn cô nữa! Cô dám leo lên giường tôi, tôi mất hết trong sạch rồi, sống còn có ý nghĩa gì nữa?!”
Tai tôi ong ong, chỉ kịp bắt được một từ khóa quan trọng.
“Lại…?”
15.
Cố Dư Sinh chẳng buồn để tâm tới thắc mắc của tôi.
Anh lật chăn xuống giường, mang dép rồi lẩm bẩm chửi rủa, sải bước ra cửa.
“Còn lâu tôi mới cho anh mượn thân thể nữa! Nếu anh muốn mạng tôi thì cứ đến mà lấy! Sống kiểu này tôi một ngày cũng không chịu nổi!”
Anh đi đến cửa, rồi bỗng dưng cúi đầu nhìn xuống đôi dép dưới chân.
Sắc mặt biến đổi, chỉ tay vào chúng, giận dữ hét lên:
“Cô… cô dám cho tôi mang đôi dép rẻ tiền thế này à?!”
Tôi đứng ngây người.
Không ai nói cho tôi biết, rằng Cố Dư Sinh – tổng tài nổi tiếng đất Thượng Hải – lại là một… cơn lốc gào thét chính hiệu.
Bên cạnh, làn khói đen lơ lửng lặng lẽ ghép thành hai chữ: 【Bảo trọng.】
【Xin lỗi.】
Tôi lên tiếng phiên dịch: “Anh ấy nói xin lỗi.”
Cố Dư Sinh chẳng buồn chấp nhận, hầm hầm đóng sập cửa bỏ đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến lạ.
Tôi hỏi: “Giờ thì làm sao đây?”
Làn khói đen lặng lẽ hiện chữ: 【Ngủ.】
Bóng đen hình người lơ lửng lên giường, nằm xuống bên cạnh tôi.
Màu đen trên người anh đã nhạt đi nhiều, không còn dày đặc như trước.
Nếu cứ theo tiến độ này, chưa đầy ba tháng nữa, Trần Dụ Sinh có thể đi đầu thai, bắt đầu một kiếp sống mới.
16.
Tôi định đưa Trần Dụ Sinh đi du lịch, đổi không khí một chút.
Còn chưa kịp ra khỏi cửa thì… Cố tổng – người đêm qua tức giận bỏ đi – đã quay lại.
Cố Dư Sinh nhìn tôi, ánh mắt hơi gượng gạo, có chút mất tự nhiên.
“Trần Dụ Sinh còn ở đây chứ?”
Tôi liếc sang làn khói hình người bên cạnh: “Còn.”
Sắc mặt Cố Dư Sinh biến đổi liên tục, hết trắng rồi lại xanh đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng mới thốt ra:
“Tôi đồng ý… cho anh ta mượn lại thân thể.”
Anh liếc nhìn tôi một cái, cố nén giọng nói tiếp: “Nếu… hai người muốn làm gì… thì cứ làm.”
Câu này, anh gần như nghiến răng mà nói ra được.
“Nhưng mà! Nhất định phải giữ gìn sạch sẽ, chú ý vệ sinh!”
Tôi: ???
Làn khói đen ghép thành vài chữ: 【Hỏi anh ta muốn làm gì.】
Tôi lập tức phiên dịch: “Anh muốn làm gì?”
Cố Dư Sinh mím môi, cuối cùng cũng chịu đi thẳng vào vấn đề: “Công ty gặp chút rắc rối, tôi không xử lý được… Trần Dụ Sinh, tôi cần anh giúp.”
Tôi sững người: “Anh ấy là người thời ông cụ tổ của anh đó! Công ty anh là công ty công nghệ hiện đại, có vấn đề thì tìm anh ấy làm gì, anh ấy biết gì đâu mà giúp?”
Cố Dư Sinh bật cười khẩy: “Công ty này vốn là do anh ta lập ra. Anh ta mà không biết xử lý thì ai biết?”