Chương 7 - Vợ Nhỏ Của Giảng Viên

“Em phải phấn đấu để chứng minh thực lực của mình.”

Anh bị tôi chọc cười, bế tôi lên, đặt trên đùi anh.

“Sang Ninh, em thích làm việc ở trường anh không?”

Tôi: ???

“Trường anh có chế độ sắp xếp việc làm cho gia đình giảng viên có bằng tiến sĩ. Thường là các vị trí hành chính. Nếu em thích, có thể cân nhắc.

“Chỉ là sau này chúng ta sẽ làm đồng nghiệp, suốt ngày bên nhau, sợ em thấy chán.”

Anh nghiêm túc giải thích, rồi bổ sung:

“Hoặc nếu em thích công việc khác, cứ làm, anh đều ủng hộ.”

Ngay lập tức, trong đầu tôi lóe lên mấy chữ lớn:

Tôi sắp có biên chế rồi!

Mắt tôi sáng rực: “Vậy em xin làm quản lý ký túc xá nam khoa thể dục được không?”

Sắc mặt anh trầm xuống: “Không được.”

Vòng tay siết chặt eo tôi, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm.

“Vẫn còn thích ’em trai’ hả?

“Chê anh già đúng không? Hử?”

Trong đầu tôi vang chuông cảnh báo, liền cười hì hì, lấy lòng quàng tay qua cổ anh, hôn nhẹ một cái.

“Em trai làm sao so được với thầy Châu?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sau cặp kính ánh lên vẻ mờ ảo.

Khóe môi khẽ cong, một tay đỡ lấy tôi, tay kia tháo kính xuống.

Kinh nghiệm cho thấy, động tác tháo kính này chính là khởi đầu cho “đếm ngược”.

Không còn kính, ánh mắt của thầy Châu hơi nheo lại, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Ánh mắt như dã thú nhìn con mồi sắp rơi vào bẫy, làm tôi bỗng thấy chân mình mềm nhũn.

Anh hôn tôi đầy bá đạo, vội vã, mang theo chút bất mãn:

“Không được nghĩ đến người khác.”

Tôi véo eo anh:

“Không nghĩ, không nghĩ…

“Chỉ muốn nằm ngủ trên bụng sáu múi của thầy Châu, trượt cầu trên sống mũi của thầy Châu thôi~”

Không khí quá tốt, hai chúng tôi quậy phá đến tận khuya.

Dùng chút sức lực cuối cùng, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho cô bạn thân:

【Em trai thì có gì hay? Em trai có cho chị biên chế không? Chồng chị thì có nhé hahahaha…】

【Chị Sang Ninh đây, có biên chế rồi nha!】

Ngoại truyện

Là sinh viên của giáo sư Châu, ai cũng ý thức được việc không chiếm dụng thời gian sau giờ học của thầy.

Bởi thầy thường nói: “Tôi phải về nấu cơm cho sư mẫu các em.”

Sau đó lại đổi thành: “Tôi phải đi đón con gái tan học.”

Năm thứ ba sau khi cưới, Sang Ninh mang thai.

Thai đôi vất vả, chưa đến ngày dự sinh đã phải mổ lấy thai sớm.

Hôm sinh, Châu Đình Duy đứng ngoài phòng mổ, lo lắng đến mức lau nước mắt.

Anh nói, khi đó không dám nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra với Sang Ninh, anh sẽ sống sao một mình.

Khi cửa phòng mổ mở, anh là người đầu tiên chạy tới, nắm chặt tay cô:

“Có đau không?”

“Bây giờ không cảm giác gì cả.”

Sang Ninh hỏi anh:

“Con đâu? Là trai hay gái?”

Châu Đình Duy ngơ ngác lắc đầu:

“Anh… anh không để ý…”

Sang Ninh thở dài: “Châu Đình Duy, bây giờ anh trông ngốc thật đấy.”

Sinh đôi, một trai một gái, con trai tên là Tăng Vân Triều, con gái tên là Châu Vân Mộ.

Nhìn vợ vất vả trong thai kỳ và sau sinh, Châu Đình Duy đau lòng không thôi.

Trong thời gian ở cữ, anh đã lặng lẽ đi triệt sản, không muốn để vợ chịu thêm khổ sở.

Hai đứa trẻ tính cách trái ngược.

Anh trai trầm lặng, thường có thể chơi với một món đồ cả ngày.

Em gái thì hoạt bát, thích nghịch ngợm, cứ như một cô bé tomboy.

Nhưng Châu Đình Duy lại là một “nô lệ của con gái”, chỉ cần con gái làm nũng, mọi nguyên tắc đều bị gạt bỏ.

Mỗi lần đưa con gái đến trường mẫu giáo là một cuộc chia tay như trời long đất lở.

Cô nhóc khóc đến trời sập đất nứt, ôm chặt bố không buông.

Cuối cùng, Sang Ninh đành cứng rắn giao con cho giáo viên.

“Vợ ơi, con khóc mà anh thấy đau lòng.”

Sang Ninh bất lực:

“Trẻ con đi học đều thế, rồi sẽ quen thôi.”

Kết quả là, suốt cả ngày dạy, giáo sư Châu bồn chồn không yên, trong đầu toàn tiếng khóc của con gái.

Cuối cùng, giờ ra chơi anh lén chạy đến trường mẫu giáo xem thử.

Hóa ra, cô nhóc đã làm “bá chủ” trong lớp, oai phong lẫm liệt.

Trong việc giáo dục con cái, hai người có chút bất đồng.

Sang Ninh cho rằng cần rèn luyện sở thích từ nhỏ, học hỏi thêm nhiều điều.

Châu Đình Duy thì chủ trương nuôi dạy tự do, để con tự chọn điều mình thích, thời thơ ấu nên khám phá nhiều hơn.

Sang Ninh giận dỗi:

“Anh không sợ người ta cười nói ‘thầy giỏi trò hay’ mà con mình chẳng ra sao à?”

Châu Đình Duy cười, kéo cô vào lòng:

“Hồi đó, cũng nhiều thầy giáo so bì về con cái. Em đoán xem ba em nói gì?”

Sang Ninh tò mò:

“Ba em nói gì?”

“Ba em nói, ‘Con gái tôi là một thiên thần nhỏ, là đứa trẻ dễ thương và tốt bụng nhất.

‘Con gái tôi chỉ cần lớn lên khỏe mạnh là đủ.'”

Châu Đình Duy tiếp lời:

“Anh không cần con cái phải theo bước chân anh.

“Chúng chỉ cần lớn lên khỏe mạnh, trung thực, và tử tế là đủ.”

Thật ra, cha mẹ chính là những người thầy tốt nhất của con cái.

Hai đứa trẻ của họ đều rất xuất sắc.

Một đứa trầm ổn, ham học, kế thừa sự nghiệp của cha, cống hiến cho nền khoa học nước nhà.

Một đứa năng động, yêu nghệ thuật từ nhỏ, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.

Khi được phỏng vấn, cả hai đều nhắc đến cha mẹ mình mà không hẹn trước.

Họ nói, cha mẹ yêu thương nhau suốt đời, đó chính là bài học gia đình tốt nhất mà họ được dạy.

Những năm qua, Châu Đình Duy dẫn dắt học trò, vượt qua muôn vàn khó khăn, chuyên tâm vào học thuật.

Anh truyền dạy tri thức, đào tạo ra từng lớp trụ cột cho đất nước.

Suốt đời, anh giành được vô số thành tựu, nhưng khi được phỏng vấn, anh nói:

“Cả đời này, người tôi cần cảm ơn nhất là vợ tôi.

“Cô ấy đã cho tôi một mái ấm, cho tôi hai đứa con.

“Cô ấy từng chút, từng chút bù đắp cho tôi tình yêu và cảm giác thuộc về mà tôi thiếu thốn trước đây.

“Sự thuần khiết và tốt bụng của cô ấy đã sưởi ấm cả đời tôi.”

Trước đây, thế giới của anh chỉ có học tập và công việc.

Sau này, anh bắt đầu mong chờ được về nhà, nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho cô ấy, nhắc cô mấy ngày này đừng uống nước lạnh, lên kế hoạch kỳ nghỉ sẽ đưa cô đi đâu chơi, và chuẩn bị sẵn quà cùng những bất ngờ cho ngày kỷ niệm.

Mọi người đều nói giáo sư Châu hình như đã thay đổi, trở nên hay cười hơn.

Đúng vậy, anh đã được chữa lành bởi cô bé thiên thần năm xưa từng tặng anh viên kẹo.

Ngôi nhà của anh giờ đây tràn ngập tiếng cười, và anh có thêm nhiều hy vọng cho tương lai.

Dù đã nhiều năm trôi qua, cô gái anh yêu vẫn như một đứa trẻ, thích ôm cánh tay anh hỏi:

“Châu Đình Duy, anh có yêu em không?”

Anh không giỏi nói chuyện, chẳng biết nói nhiều lời ngọt ngào.

Nhưng anh nghĩ, câu hỏi này có lẽ cần cả đời để chứng minh.

Về sau, các con đều trưởng thành và lập gia đình.

Châu Đình Duy nắm tay Sang Ninh, nhìn vào khuôn mặt cô. Sang Ninh hỏi, liệu mình có già rồi không.

Anh lắc đầu:

“Ninh Ninh vẫn đẹp như lúc còn trẻ.”

Bất kể bao nhiêu tuổi, cô vẫn khiến anh rung động như ngày đầu.

Họ như luôn trong giai đoạn yêu đương nồng thắm.

Dù không còn trẻ, đôi mắt cô vẫn sáng trong như thuở nào.

Sang Ninh nói:

“Vậy em phải cảm ơn anh, vì đã cho em một cuộc đời vô ưu, hạnh phúc.”

Cô luôn nói mình may mắn, nửa đời trước được cha mẹ cưng chiều, nửa đời sau được chồng yêu thương.

Cả đời cô không có biến cố lớn, bình yên và viên mãn.

Khoảnh khắc cuối cùng trong đời, Châu Đình Duy vẫn chăm chú đọc báo cáo của học trò.

Sang Ninh ngồi bên giường, đọc cho anh nghe một bài thơ:

**”Có bao người từng yêu cái bóng hình của em thuở thanh xuân, từng yêu vẻ đẹp em, hoặc thật lòng, hoặc giả dối.

Chỉ có một người, yêu trái tim thánh thiện của em.

Yêu dấu vết thời gian trên khuôn mặt đượm buồn của em.”**

Nhiều năm trước, cô bị cuốn hút bởi gương mặt đẹp trai của anh.

Về sau, cô nhận ra, anh còn quá nhiều phẩm chất tốt đẹp, đến mức gương mặt đó trở thành thứ ít đáng chú ý nhất.

Anh chính trực, lương thiện, sống thanh bạch cả đời, yêu nước, yêu gia đình.

Khoảnh khắc cuối cùng, Châu Đình Duy nắm lấy tay Sang Ninh, muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.

Sang Ninh mỉm cười, tháo cặp kính trên sống mũi anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Em hiểu mà, Châu Đình Duy.”

“Em cũng yêu anh.”

HẾT.