Chương 2 - VỢ LÉN ĐÁNH TRÁO CON GÁI

Lần này, cô ta không trách móc tôi như mọi khi, mà dịu dàng ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng dỗ dành.  

Con gái chúng tôi đã chào đời ba ngày, nhưng cô ta chưa từng một lần bế con!  

Vậy mà bây giờ, dáng vẻ cúi đầu thì thầm của cô ta lại toát lên hào quang của tình mẫu tử.  

Hóa ra yêu và không yêu, sự khác biệt lại lớn đến vậy.  

Tôi ngẩn người nhìn Tạ Du Noãn, trong lòng dậy lên một trận giằng xé.

Rồi đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong tôi.  

Chu Hằng An quay đầu nhìn tôi, khẽ cười cay đắng: “Tiểu Bảo vừa sinh đã không còn mẹ, nhìn gia đình của anh ba người hạnh phúc như vậy, trong lòng tôi đây thực sự không thấy dễ chịu.”  

Gã này nói ra những lời tự thương mình, nhưng trong ánh mắt lại không thể giấu nổi niềm đắc ý.

Tạ Du Noãn ngẩng đầu lên, sự đau lòng hiện rõ mồn một, khóe mắt hơi ửng đỏ.  

“Hằng An…”  

Tôi siết chặt lòng bàn tay đến mức đau nhói mới có thể kéo mình ra khỏi trạng thái ngây người.

Ở phía bên kia, Chu Hằng An thở dài một tiếng, bế Hoài Nguyệt qua chiếc giường khác.  

Tôi hít sâu một hơi, đè nén chua xót trong lòng, định bước tới ôm lấy đứa bé trong tay Tạ Du Noãn để dỗ dành.  

“Du Noãn, bé con có đói lắm không?”  

“Để anh đi lấy nước pha sữa cho con.”  

Nếu là trước đây, Tạ Du Noãn đã sớm đưa đứa bé cho tôi rồi, nhưng bây giờ, cô ta cau mày lại, nghiêm giọng nói: “Con gái của tôi, đương nhiên phải bú sữa mẹ!”  

“Quý Thành Kha, tôi nói cho anh biết, chúng ta chỉ cần một đứa con thôi. Tôi muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nó!”  

“Tốt nhất là anh đừng nghĩ tới chuyện sinh thêm đứa thứ hai, thứ ba!”  

Nói rồi, cô ta thản nhiên kéo chiếc áo ngủ ra, thành thạo cho đứa bé bú sữa.  

Tôi quay mặt đi, lòng ngập tràn cảm giác cay đắng, sau đó là cơn giận dữ trào dâng.  

Trước khi sinh Hoài Nguyệt, cô ta lúc nào cũng nhắc bên tai tôi rằng con sinh ra sẽ uống sữa công thức, qua tháng ở cữ cô ta sẽ quay lại làm việc.  

Dáng vẻ trách mắng tôi khi ấy vẫn còn in đậm trong trí nhớ: “Quý Thành Kha, tôi biết nhà anh giàu, nhưng tôi, Tạ Du Noãn, tuyệt đối không làm một bà mẹ toàn mùi sữa ở nhà cả ngày!”  

“Sau này con cái cứ để cho bảo mẫu và mẹ anh chăm, tôi phải tự do.”  

Hóa ra, người có thể trở thành sự ràng buộc của Tạ Du Noãn, từ trước đến nay chỉ là Chu Hằng An và con gái của gã.  

Trước mặt tôi và Hoài Nguyệt, cô ta luôn là một người tự do.  

Chính vì không quan tâm, nên chẳng bao giờ vướng bận.  

Tiếng khóc của Hoài Nguyệt từ bên kia giường vọng lại, xé toang dòng suy nghĩ bi lụy của tôi.  

Nghe tiếng con khóc, tôi không kìm được mà bước thêm nửa bước.  

Chu Hằng An cau mày, vẻ không kiên nhẫn, đặt con bé xuống giường. Dường như nhớ ra điều gì, gã ta vội vàng quay sang giải thích với tôi và Tạ Du Noãn: “Phương pháp để trẻ em khóc tự nín, cách này giúp rèn luyện tính độc lập cho trẻ tốt hơn.”  

“Dù sao, đứa trẻ này sinh ra đã không có mẹ, tôi không thể nuông chiều nó thêm nữa.”  

Hoài Nguyệt khóc đến lạc cả giọng, nhưng Chu Hằng An vẫn thản nhiên nghịch điện thoại.  

Nghe những lời hoang đường của gã, tôi siết chặt nắm đấm, lửa giận bùng lên: “Một đứa trẻ mới sinh được ba ngày cần rèn luyện độc lập cái gì chứ? Chu Hằng An, khóc lóc là bản năng của trẻ sơ sinh!”  

“Nếu cứ để mặc thế này, con bé sẽ khóc đến kiệt sức!”  

Tiếng khóc của Hoài Nguyệt khiến tôi không kìm lòng nổi, lao tới định bế con bé lên.  

Nhưng Tạ Du Noãn lạnh lùng cản tôi lại: “Quý Thành Kha! Anh lấy tư cách gì mà dạy bảo Hằng An?”  

“Anh là cái thá gì chứ!”  

Đầu tôi như vang lên một tiếng nổ, máu trong người chảy ngược, cả cơ thể run rẩy không kiềm chế nổi.  

Cô ta rõ ràng là biết, cô ta biết rõ đứa trẻ đang khóc đến xé lòng kia chính là con gái của chúng tôi!  

Quay người lại đối mặt với Tạ Du Noãn, tôi nghẹn ngào đến khó khăn: “Con khóc như vậy, em không nghe thấy sao?”  

Tạ Du Noãn nhíu chặt mày, ánh mắt không chút dao động, lạnh lùng nhìn tôi: “Con của Chu Hằng An, chẳng lẽ anh ấy không thương tiếc, còn cần một người ngoài như anh phải lo lắng sao?”