Chương 7 - Vợ Hợp Đồng Chạy Trốn
7
Bác sĩ nhận ra tôi, do dự một lúc rồi nói thật:
“Tình trạng của tổng giám đốc Thẩm… không ổn lắm.”
“Không ổn… là sao?” – giọng tôi run run.
“Vài năm trước anh ấy gặp tai nạn xe, bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn nghiêm trọng. Quá phụ thuộc vào tiếp xúc thể xác để xác nhận cảm giác an toàn. Gần đây phản ứng khi cai tiếp xúc rất dữ dội, đã xuất hiện xu hướng tự làm hại bản thân.”
Tôi nhìn thấy bệnh án của Thẩm Kỳ Niên.
Bệnh nhân trình bày: Mỗi lần thân mật xong đều sợ cô ấy giả vờ ngủ, phải nghe tiếng tim đập mới chắc chắn cô ấy còn sống.
Cảnh báo: Quá phụ thuộc vào tiếp xúc thể xác để xác nhận sự tồn tại dễ khiến bạn đời hiểu nhầm là nghiện tình dục.
Cuối cùng tôi cũng hiểu… sự chiếm hữu điên cuồng đó, chỉ là một đứa trẻ không có cảm giác an toàn đang liều mạng giữ chặt tia sáng duy nhất của mình.
Tôi đã khóc đến mức không thở nổi, tai ù đi.
Anh từng đối xử với tôi như vậy, không phải vì biến thái, mà vì anh sợ tôi biến mất.
Còn tôi thì sao? Tôi lại đang tự tay đẩy anh xuống địa ngục.
“Cơ thể của tổng giám đốc Thẩm vốn không tốt, gần đây bắt đầu nôn ra máu, có khả năng kèm theo ung thư.”
“Anh ấy đang ở đâu?!”
Lúc này, tôi chẳng muốn nghe gì khác, chỉ muốn gặp anh.
Tôi nắm tay áo bác sĩ, giọng run rẩy: “Nói cho tôi biết.”
Bác sĩ lắc đầu: “Sáng nay anh ấy đã lên chuyến bay ra nước ngoài điều trị.”
Chân tôi mềm nhũn, suýt quỵ xuống.
Anh… đi rồi.
Tôi bỗng thấy hối hận.
Tôi điên cuồng lục tìm điện thoại, bấm số thuộc nằm lòng ấy.
Chuông reo rất lâu… nhưng không ai bắt máy.
Tôi tạm biệt bà, hỏi thư ký của Thẩm Kỳ Niên địa chỉ, mua chuyến bay sớm nhất, bay ra nước ngoài.
Tôi đứng trước cửa biệt thự của anh ở nước ngoài, ấn chuông ba lần, vẫn không có ai trả lời.
Vệ sĩ lạnh lùng chặn tôi lại.
“Lục Gia, tổng giám đốc Thẩm đã nói… không gặp.”
“Anh nói với anh ấy, tôi sẽ chờ ở đây!”
Tôi nghiến răng, ngồi thẳng xuống bậc thềm.
Mưa bắt đầu rơi, lạnh buốt táp vào mặt.
Tôi đợi suốt ba tiếng, người ướt sũng, cuối cùng mới nghe thấy tiếng cửa mở.
Thẩm Kỳ Niên đứng ở cửa, gương mặt tái nhợt, đáy mắt đè nén cảm xúc cuồn cuộn.
“Lục Gia, em làm loạn đủ chưa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mưa hòa lẫn nước mắt chảy xuống.
“Em không làm loạn, em đến để đưa anh về nhà.”
Ngón tay anh siết chặt khung cửa, gân xanh nổi lên, giọng lại lạnh như băng.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa lấy giấy chứng nhận ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng.”
Tôi bật dậy, móc từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn đã bị xé nát:
“Anh xem, em xé rồi! Em không ly hôn!”
Ánh mắt anh dừng lại trên những mảnh giấy vụn, thoáng tối đi, cuối cùng chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Về đi, đừng đến tìm tôi nữa.”
Anh đã chẳng sống được bao lâu, không cần phải liên lụy thêm một người.
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Tôi đứng trong mưa, toàn thân run rẩy.
Ngày hôm sau, tôi leo thẳng qua tường vào vườn nhà anh.
Thẩm Kỳ Niên đang uống cà phê trên ban công, thấy tôi, ly “choang” một tiếng rơi xuống đất.
“Lục Gia.”
Giọng anh run lên: “Em điên rồi sao?”
Tôi phủi bụi trên tay, cười với anh:
“Thẩm Kỳ Niên, tường nhà anh leo dễ lắm.”
Mặt anh sầm xuống, sải bước đến nắm chặt cổ tay tôi.
“Em rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Em nhớ anh.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe.
“Thẩm Kỳ Niên, em nhớ anh.”
Hơi thở anh khựng lại, ngón tay run nhẹ, cuối cùng lại đột ngột buông tôi ra.
“Đừng nói những lời này nữa.”
Vì anh sẽ coi là thật.
“Tại sao?”
Tôi bước lên một bước.
“Rõ ràng anh cũng nhớ em.”
Anh lùi lại, như thể sợ chạm vào tôi.
“Lục Gia, tôi đã học được cách buông tay, sau này sẽ không ép em nữa.”