Chương 5 - Vợ Giả Vợ Thật Ai Đúng Ai Sai
Đau điếng!
Chưa kịp nghĩ gì, ý thức tôi chìm vào bóng tối.
Lờ mờ mở mắt, đập vào tầm nhìn là gương mặt lo lắng của nam thần.
“Học trưởng…” – tôi vừa gọi, cơn đau ở vai đã khiến tôi khẽ rên.
“Tiểu Vân đừng cử động, cố chịu chút nhé, vết thương đã xử lý rồi.”
Anh nắm tay tôi, lòng bàn tay ấm áp, giọng dịu dàng:
“Không sao nghiêm trọng, chỉ đau vài ngày thôi.”
Tôi định gật đầu nhưng vừa nhúc nhích đã kéo trúng vết thương, đau đến phải bỏ cuộc.
“Còn mấy bé thì sao, có bị gì không?”
Anh xoa đầu tôi: “Các bé đều ổn, chỉ bị dọa khóc thôi.”
“Chỉ có em là bị thương.”
Giọng anh có chút trách móc xen lẫn xót xa.
Nhưng tôi thì hoàn toàn yên tâm – chỉ cần bọn nhỏ an toàn là được.
“Em khát à?” – có lẽ thấy tôi nhìn chiếc cốc trên bàn, anh khẽ cười.
Anh rót nước, đỡ tôi ngồi dậy, tránh bên vai phải rồi để tôi tựa vào ngực anh uống.
Vừa uống, tôi vừa liếc anh bằng khóe mắt.
Lại thấy mặt mình nóng lên.
“Tiểu Vân, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, còn đau không?”
Tôi đang mải nghĩ linh tinh thì nghe giọng cô Lâm – mẹ tôi.
Chưa kịp nuốt nước, tôi bị sặc, ho sặc sụa.
Giữa lúc đó, mẹ tôi đã bước tới.
Mà tôi thì vẫn đang nghiêng người tựa vào ngực nam thần, bốn mắt nhìn nhau…
Muốn khóc quá đi mất, ngại chết được!
Anh cất cốc, vỗ nhẹ lưng tôi, trấn an: “Anh vừa nói chuyện với mẹ em rồi.”
Mẹ tôi còn nháy mắt với tôi:
“Con bé này có bạn trai cũng không chịu nói.”
“Chờ con khỏe, dẫn Tiểu Tống qua nhà cô chơi nhé.”
Nam thần cũng đùa:
“Danh phận này đã được công nhận rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Tôi chết lặng – mới ngủ một giấc mà anh đã xử xong vụ “ra mắt mẹ vợ”, quả đúng là học bá.
Tôi nằm viện ba, bốn ngày, khách tới thăm liên tục.
Giám đốc và hiệu trưởng đều khen hành động quên mình cứu người của tôi là rất đáng quý.
5
Tôi được nghỉ phép có lương kèm nửa tháng để dưỡng thương.
Phụ huynh của mấy bé cũng tới cảm ơn.
Nhìn các bé nguyên vẹn, chạy nhảy tung tăng, lòng tôi ấm áp hẳn.
Từ khi làm giáo viên, tôi thật sự không nỡ thấy mấy “cục bông nhỏ” bị thương.
Hôm ấy nam thần được nghỉ, nấu cho tôi một nồi canh xương.
Tôi đang chậm rãi múc từng thìa thì thấy ông anh họ trời đánh Lương Dực dắt Tần Dịch Hòa đi vào.
“Thế nào rồi? Nữ Lôi Phong thời nay Thẩm Tiểu Vân.” – Lương Dực vừa ngồi xuống đã trêu chọc.
Vẫn cái bộ dạng đáng ăn đòn, tôi lườm anh ta một cái, rồi quay sang cười với Tần Dịch Hòa, cảm ơn vì giỏ hoa quả và bó hoa cô ấy mang tới.
Nam thần rửa nho xong quay lại: “Làm hòa rồi à?”
Tần Dịch Hòa mỉm cười ngượng ngùng.
Lương Dực thì cười tít mắt, kéo tay cô ấy, vui vẻ: “Phải cảm ơn hai người đấy! Lúc tụi tôi cưới, phải để hai người làm phù rể, phù dâu nhé~”
Nằm viện lâu thật sự chán, tôi cảm giác xương cốt mình như rỉ sét.
Cuối cùng cũng sắp được xuất viện.
Mẹ tôi dặn, về nhà phải tập đi dạo vài vòng dưới sân mỗi ngày.
Không ngờ ở quê lại có ông chú họ của mẹ qua đời, mẹ và bố tôi phải về gấp trong đêm.
Trước khi đi, mẹ gửi gắm tôi cho nam thần.
Nhà anh là căn hộ hai phòng, gần bệnh viện, mua để tiện đi làm, nhất là khi bị gọi khẩn lúc nửa đêm.
“Làm bác sĩ vất vả thật, các anh đúng là đáng nể.” – tôi nói thật lòng.
Anh khẽ xoa vành tai tôi: “Có lúc bận quá không thể ở bên em, em đừng giận nhé.”
Tất nhiên rồi.
Tôi gật đầu mạnh: “Chuyện đó em hiểu.”
Tôi quan sát căn nhà anh – đúng chuẩn bác sĩ, cực kỳ đơn giản, chỉ có bàn và bàn trà chất đầy sách.
“Bộ ga giường màu hồng à?” – tôi bước vào phòng ngủ, hơi bất ngờ.
Anh đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi cười: “Cái đó chuẩn bị cho em đấy. Em ở phòng chính, có nhà vệ sinh cho tiện.”
Còn có cả bàn chải, khăn tắm, dép mới, tất cả đều màu hồng phấn.
Tận tâm thế này…
Tôi thấy mình càng thích anh hơn.
Ngày đầu ở nhà nam thần, tôi tràn ngập bất ngờ và hạnh phúc.
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài tới tối.
Khi vào phòng tắm, tôi mới chợt nhớ – vai phải còn băng, không thể giơ tay.
Ở bệnh viện toàn là mẹ tôi gội đầu, rửa lưng cho tôi, chắc lúc vội về quê cô quên mất chuyện này.
Cắn răng, tôi loay hoay mãi.
Tắm thì tạm ổn, xối nước rồi lau qua là xong.
Khó nhất là gội đầu.
Mái tóc dài mà tôi hãnh diện giờ thành cực hình, ai bảo tôi thuận tay phải.
Dùng tay trái gội chẳng ăn thua.
“Học trưởng, em cần anh.” – cuối cùng tôi chọn cầu cứu.
Mặt đỏ bừng, giọng lí nhí: “Giúp em gội đầu được không?”
Để một người bạn trai chưa thân lắm gội đầu cho… thật ngại chết mất.
Anh khựng lại, rồi cười như hiểu hết: “Xin lỗi, anh quên mất tay phải em chưa cử động tốt.”
…