Chương 1 - Vợ Chồng Hot Search
1
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi chạm vào chiếc điện thoại đã đầy pin.
Trên thanh thông báo sáng lóa hiện lên một dòng:
「Người bạn theo dõi, Lục Hoài Cảnh, vừa cập nhật trạng thái mới.」
Giờ này không ngủ mà làm trò gì đây?
Trạng thái hiển thị rằng hai giờ trước, anh ấy đã dùng định vị ở thành phố C hỏi cư dân mạng:
“Gần đây có nhà hàng nào nhất định phải thử không?”
Phần bình luận thì đầy rẫy những cú đêm, gọi “chồng ơi” ngọt lịm, quần lót bay ngập trời.
Chẳng mấy ai quan tâm anh ấy có đói hay không.
Hừm.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt của Lục Hoài Cảnh đang hiện ngay trước mắt mình.
Tán tỉnh lộ liễu ngay trước mặt tôi, thật là quá đáng!
Tức đến mức tôi ném luôn điện thoại xuống giường.
Tôi ở nhà ngủ ngon lành, còn anh ấy lén lút đi tìm đồ ăn ngon.
Càng nghĩ càng giận, tôi bật dậy.
Gõ chữ “cạch cạch”, giọng điệu mỉa mai đến tự nhiên:
“Ồ, sá bì mà cũng phải ăn cơm à?”
Viết xong, tôi mãn nguyện đi ngủ tiếp.
2
Sáng hôm sau, tôi phát hiện có đến 82 cuộc gọi nhỡ từ chị Châu, quản lý của mình. Tôi vội vàng gọi lại.
Giọng bên đầu dây nghe đanh thép đến mức xuyên thấu màng nhĩ:
“Lâm Ngữ Khích, xem việc tốt cô vừa làm đi!”
“Cô nói xem giờ tôi phải làm gì? Phải thu dọn thế nào đây?”
“Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, không muốn liều luôn mạng sống!”
Tôi rất nổi tiếng, không phải kiểu nổi tiếng thông thường, mà là kiểu “nổi tiếng đen”, ba ngày hai lần lên hot search bị chửi.
Bị mắng đã trở thành cơm bữa với tôi.
Thậm chí, tôi còn thích đọc bình luận mắng chửi mình.
Một ngày không xem bình luận là một ngày không chịu được, nhưng xem xong thì cũng khó chịu cả ngày.
Tôi vò đầu, mắt còn ngái ngủ.
“Đừng giận mà. Giận nhiều hại sức khỏe, tôi sẽ đau lòng lắm đấy.”
“Lại giống lần trước thôi, nói là tôi bấm nhầm mà.”
Chị Châu không hề bị an ủi như tôi mong đợi, trái lại càng tức giận hơn:
“Bấm nhầm?”
“Cô tự xem bình luận của mình đi, bấm nhầm mà chuẩn đến từng chữ à? Cô giỏi thật đấy!”
Tôi có linh cảm chẳng lành, mở ảnh chụp màn hình chị Châu gửi, trên đó là đoạn tương tác giữa tôi và Lục Hoài Cảnh.
Lục Hoài Cảnh V: “Gần đây có nhà hàng nào nhất định phải thử không?”
Lâm Ngữ Khích V: “Ồ, sá bì mà cũng phải ăn cơm à?”
Bình luận của tôi đã được đẩy lên đầu, hơn năm mươi nghìn phản hồi.
Người dùng “Đầu Cứng Như Thép”: “Đi lên mặt trăng cũng phải lôi kéo sự chú ý, ngành giải trí chỉ có thể là Lâm Ngữ Khích.”
Người dùng “bdrw solo”: “Lần đầu tiên thấy nữ minh tinh sốt ruột đến mức thách thức nam minh tinh, đẹp thì đẹp nhưng thật ngốc nghếch. Cô định làm xong cú này rồi rút khỏi giới giải trí à?”
Người dùng “Ai Lấy Mất Ô Của Tôi”: “Không muốn bày tỏ ý kiến, nhưng cô thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn lắm à? 666.”
Người dùng “Vô Ngữ Ngữ Ngữ”: “Đừng chửi nữa, đây là chiêu mới của bà Lâm bám hot trend, thật sự đã bám được rồi.”
…
Tôi im lặng hai giây, gọi chị Châu.
“Lần này biết lỗi rồi chứ?”
“Tôi nói với cô rồi, Lâm Ngữ Khích, muộn rồi.”
Nhìn số lượng bình luận không ngừng tăng, tôi như bị gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
“Chị Châu, sau này nếu tôi chìm rồi, cứ bám lấy Lục Hoài Cảnh là được.”
“Các chị khỏi cần mua hot search cho tôi, tiết kiệm bao nhiêu là tiền.”
Tôi chỉ có khuôn mặt đẹp, diễn xuất không ra gì, hát nhảy đều tệ.
Công ty nuôi tôi chỉ để đẩy người mới lên, giẫm lên tôi để tạo hot trend, vừa có nhiệt vừa lấy được cảm tình của khán giả.
Còn tôi, hoàn toàn coi đây là công việc. Tôi không phải minh tinh, tôi là chuyên gia trị liệu tâm lý.
Người hâm mộ chửi tôi, tôi chẳng bao giờ đáp lại.
Tôi chính là liều thuốc tốt nhất trong cuộc sống mệt mỏi của họ. Nhìn một người tệ hại như tôi vẫn lượn lờ trong giới giải trí, họ càng có lý do để sống tốt hơn.
“A a a a cô”
Những ai quen chị Châu đều biết đây là dấu hiệu bà ấy sắp nổi cơn tam bành.
“Đ,iên rồi, cô không cứu được nữa rồi!”
“Cái loại như cô cũng dám bám lấy người ta à? Đúng là xui xẻo của tôi.”
Tôi gãi đầu, nghĩ bụng: “Chồng mình, bám một chút thì sao?”
Chồng tôi, Lục Hoài Cảnh, cũng rất nổi tiếng, nhưng là kiểu nổi tiếng vì danh tiếng tốt.
Nhan sắc của anh ấy thuộc hàng xuất chúng trong giới giải trí, cộng thêm diễn xuất đỉnh cao và tính cách khiêm tốn, nhiều năm liền vẫn luôn được đánh giá cao.
Nhưng tôi giấu rất kỹ, đến cả chị Châu cũng không biết tôi và Lục Hoài Cảnh là vợ chồng.
Có một người vợ xinh đẹp, hiểu chuyện như tôi, vậy mà hôm qua anh ấy còn không thèm về nhà.
Tôi mở khung trò chuyện, nhắn cho anh ấy một tràng mắng mỏ.
Tưởng anh bận, ai dè anh trả lời ngay lập tức:
“Có phải em nhớ anh rồi không?”
Đồ vô liêm sỉ!
Giấc này tôi không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Tôi bò dậy, rửa mặt, mở lịch trình chị Châu gửi mấy ngày trước.
Chiều nay tôi phải tham gia một chương trình thực tế. Công ty chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ bảo tôi “tự do phát huy”.
Tôi tùy tiện một chút, nói năng hơi khó nghe, nhưng điều đó lại khiến người ta chú ý.
Những chương trình này rất thích mời tôi.
Nếu nữ nghệ sĩ đối xử tốt với tôi, sẽ được xem là người hiền lành, tốt bụng và hiểu chuyện.
Nếu nam nghệ sĩ đối xử tốt, họ sẽ được gọi là “quân tử ôn nhu, lịch thiệp”.
Nếu nam nghệ sĩ bật lại tôi, họ sẽ được dán nhãn “biết đọc trà xanh”, tự tôn mình là mẫu đàn ông thông minh khác biệt.
Nếu nữ nghệ sĩ bật lại tôi, họ sẽ được khen là “chị gái dũng cảm”, “chị đại thức thời”, biểu tượng của nữ quyền trong giới giải trí.
Còn tôi, chỉ cần lấy được tiền là được. Ai cũng vui vẻ cả.
3
Chị Châu cử một trợ lý nhỏ đến đón tôi.
Lên xe, trợ lý đưa cho tôi kịch bản.
“Chị Châu nói chương trình này cho chị không gian tự do phát huy lớn lắm, chỉ cần chú ý một chút là được.”
“Chị cần phối hợp để làm nổi bật Vu Oanh một chút. Ngoài ra, chị Châu dặn chị nên bớt nói lại, có những người không thể đắc tội đâu.”
“Chị Châu hôm nay không đi theo chị vì phải qua xin lỗi thầy Lục rồi.”
Tôi hời hợt trả lời: “Được rồi, được rồi, chị cứ yên tâm.”
“Đừng lo, tôi sẽ nghe theo.”
Lật kịch bản ra, tôi chỉ mới đọc được hai dòng thì ngớ người.
“Khoan đã, sao không ai nói với tôi đây là chương trình hẹn hò?”
Trợ lý nhỏ cũng hơi bất ngờ:
“Tôi tưởng chị Châu đã nói với chị rồi chứ.”
“Nhưng không sao đâu, dù gì chồng chị cũng là người ăn bám mà.”
Cô ấy bĩu môi, bực bội “hừm” một tiếng:
“Chỉ là diễn xuất thôi mà. Nếu anh ta dám có ý kiến, chị cứ đá anh ta đi.”
Tôi cười khổ:
“Cảm ơn lòng tốt của em.”
“Ai nói anh ấy là người ăn bám chứ?”
Người ăn bám chính là tôi mới đúng, sao anh ấy lại có thể ăn bám được?
Người không chịu về nhà, chỉ xứng đáng ăn cơm nguội cứng mà thôi!
Trợ lý nhỏ bắt đầu đếm trên tay:
“Anh ta không phải người trong ngành, không xuất hiện công khai. Chị bị chửi như vậy mà anh ta không xót xa. Không phải ăn bám thì là gì?”
Lúc đầu, để tránh lộ chuyện giữa tôi và Lục Hoài Cảnh, tôi tuyên bố rằng chồng mình là người ngoài ngành.
Kết quả là chẳng ai nghĩ đến chuyện ghép tôi với Lục Hoài Cảnh. Thậm chí, khi làm video ghép đôi (CP) của anh ấy, cũng chẳng ai đếm xỉa đến tôi.
Nhìn thái độ chắc chắn của trợ lý nhỏ, tôi thử giải thích:
“Tôi đã kết hôn, không thể tham gia mấy chương trình kiểu này được.”
Cô ấy im lặng một lúc, rồi lấy ra hợp đồng, chỉ vào điều khoản bồi thường:
“Tiền phạt rất cao.”
Thôi rồi, khuôn mặt của tôi có thể mất, nhưng tiền thì không được.
Tôi lén lút mở điện thoại, nhắn tin cho người liên lạc “L”:
“Đúng vậy, em nhớ anh rất nhiều.”
Dòng trạng thái “Đối phương đang nhập tin nhắn” lập tức xuất hiện.
“Quản lý của em vừa đến tìm anh, anh cũng phải gọi cô ấy là chị Châu à?”
“À đúng rồi, chồng yêu. Em sắp tham gia chương trình hẹn hò, xong việc em sẽ về ngay.”
Hai tin nhắn của chúng tôi gần như được gửi đi cùng lúc.
Tôi hoảng loạn, vội tắt điện thoại và giả vờ không biết gì.
Một tin nhắn khác từ “L” nhảy lên:
“Anh ch,et rồi à?”
Tôi ném điện thoại vào tay trợ lý nhỏ.
“Điện thoại này của em, chị chẳng biết gì cả!”
Trợ lý nhỏ ngơ ngác:
“Hả?”
4
Chương trình này có tổng cộng tám khách mời, gồm bốn nam và bốn nữ.
Vu Oanh là nghệ sĩ mới được công ty hết lòng nâng đỡ, tài nguyên đổ vào rất nhiều, nhưng mãi không nổi.
Đội ngũ của cô ấy quyết định đi nước cờ táo bạo, kết hợp với đội của Châu Mộ Thời để “đẩy thuyền” (ghép đôi).
Còn tôi? Chính là “chướng ngại vật” để tăng gia vị ngọt ngào cho họ.
Đến địa điểm quay, ánh mắt đầu tiên của tôi đã bắt gặp Vu Oanh.
Cô ấy mặc chiếc váy dài màu kem nhạt, đang trò chuyện với Châu Mộ Thời.
Không khí giữa hai người có vẻ rất tốt.
Tôi lại vô duyên chào một câu:
“Chào anh, Mộ Thời. Tôi là Lâm Ngữ Khích.”
Châu Mộ Thời gượng cười, giọng không mấy thân thiện:
“Cô chỉ chào mình tôi thôi sao?”
Tôi lập tức giả vờ như vừa nhìn thấy Vu Oanh:
“Xin lỗi, vừa nãy không để ý thấy cô.”
“Vu Oanh, chào cô.”
Diễn xuất quá tệ, khán giả ở phòng bình luận sôi động không ngừng:
“Lâm Ngữ Khích mặt dày thật, rõ ràng nhìn thấy hai người đang nói chuyện mà lại cố tình không chào Vu Oanh.”
“Xấu hổ quá, tôi ở nhà còn cảm thấy ngượng dùm. Cái thứ này còn dám bám lấy Lục Hoài Cảnh, nếu là tôi thì tự sát luôn cho rồi.”
“Bà thím này nhiều chiêu trò thật, không thể chết đi được sao?”
“Chỉ mình tôi nhận ra sao? Phản ứng đầu tiên của Châu Mộ Thời là nhìn biểu cảm của Vu Oanh. Thấy cô ấy không vui, lập tức bảo Lâm Ngữ Khích phải chào. Đúng là si mê quá mức.”
Vu Oanh lắc đầu, chỉ vào bàn đầy đồ ăn nhẹ và nói:
“Bữa tối còn lâu mới bắt đầu, cô ăn chút đồ ăn nhẹ cho đỡ đói đi.”
Tôi không để ý đến cô ta, mắt không rời khỏi Châu Mộ Thời, nói với giọng đầy ý nhị:
“Tôi thường không ăn đồ ăn vặt, anh có thể giới thiệu món gì phù hợp cho tôi không?”
Giọng điệu lả lơi đến mức chính tôi cũng cảm thấy muốn tự đấm mình.
“Cô không thích ăn đồ ăn vặt sao?”
Giọng nói trầm thấp đầy quen thuộc vang lên từ phía sau. Tôi sững người, toàn thân cứng đờ.