Chương 14 - Vi Vi Ơi
Dù chỉ là chút đồ ăn vặt hay sự gần gũi hơn một chút, thế mà đồ ngốc ấy lại dám liều mạng đánh nhau với mấy cậu lớn hơn chỉ vì cô.
Khi cậu nam sinh kéo váy cô khóc lóc bỏ chạy, Thời Vi cứ mân mê tay, lén nhìn cô, Chu Kiều sờ lên má bị đánh của em, hỏi: "Có đau không?"
Thời Vi lắc đầu, Chu Kiều không nói gì, chỉ nắm lấy tay em.
Lúc đó, cô chưa biết. Đối với một đứa trẻ không được yêu thương, mang vết thương về nhà không nhận được sự thương xót, mà chỉ là những lời chất vấn lạnh lùng: "Lại gây rắc rối ở đâu nữa?" thì sự quan tâm của cô khiến đứa trẻ ấy càng trở nên gần gũi, đáng trân quý
Chu Kiều càng nhận ra Vi Vi và mình không giống nhau. Cô vui vẻ, sáng sủa, luôn có được tình yêu thương không cần nghi ngờ, như một điều hiển nhiên trong cuộc sống. Còn nụ cười của Thời Vi luôn chứa đựng một phần rụt rè, lẩn tránh giống như một cái cây mọc không tốt dưới bóng râm, trốn trong bóng tối, nhưng lại khát khao ánh sáng.
Khi ấy Chu Kiều đã nghĩ, dù ba mẹ của cô có thiên vị Tạ Thời Cẩm cũng không sao.
Vì đã có cô yêu thương Thời Vi rồi.
Còn có bà Trương ở tầng dưới, cô Lý ở tầng trên, chú Tống ở tiệm tạp hóa, cả chị Hà hàng xóm nữa...
Họ đều thích Thời Vi hơn.
Nhưng tình yêu của ba mẹ và tình yêu của người ngoài khác nhau. Khi bạn có, nó giống như những bông hoa rực rỡ ven đường, nở rộ trong từng khoảnh khắc của cuộc đời. Khi thiếu vắng, nó giống như những dây leo khô héo, siết chặt lấy bạn trong từng khoảnh khắc bạn cố gắng trốn chạy.
Ngày Tạ Thời Cẩm ngã khỏi cầu trượt, Chu Kiều đứng dưới bóng cây, nhìn Tiểu Vi lao nhanh tới như một vận động viên chạy nước rút, đỡ lấy em gái mình.
Đứa trẻ sáu bảy tuổi không nhẹ, Thời Vi đỡ được đứa bé nhưng mình lại ngã mạnh xuống đất, tay đập xuống nền bê tông, Tạ Thời Cẩm hoảng sợ khóc òa. Ba của em vội vàng bế em lên, ôm vào lòng dỗ dành nhưng không hề liếc nhìn Thời Vi nằm trên đất.
Chu Kiều chạy lại, Thời Vi thấy cô tới liền giấu tay ra sau lưng, ckéo tay em ra, thấy lòng bàn tay bị đá làm xước một vết dài, máu lẫn với bụi bẩn. Chu Kiều bỗng thấy tức giận: "Khi chạy tới đỡ em ấy, cậu không nghĩ mình sẽ bị thương à?"
Thời Vi đáp không chút do dự: "Có nghĩ chứ. Nhưng mà nếu tớ không lo cho em ấy, về nhà ba mẹ chắc chắn sẽ mắng tớ, nói tớ không bảo vệ em."
Lúc đó cô không phản bác lại, cô không thể nói với em rằng: "Chính cậu mới là người quan trọng nhất."
Đó là điều Chu Kiều hối tiếc nhất trong cuộc đời.
…
Triệu Trinh nhìn cô, trên khuôn mặt bà là vẻ ngơ ngác thẫn thờ.
Chu Kiều nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, không rơi nước mắt, chỉ mỉm cười nhìn bà: "Giáo dục của các người cũng có tầm nhìn xa đấy. Dùng mạng đứa con mà các người không yêu để đổi lấy mạng một đứa con khác."
"Bác nên vui mới phải. Cháu chỉ mong rằng..."
Giọng của Chu Kiều bỗng trở nên mất bình tĩnh.
"Mong rằng kiếp sau Thời Vi đừng có liên quan gì đến các người nữa."
…
Chu Kiều không dự tang lễ của Tạ Thời Vi, nói xong cô đã rời đi, Triệu Trinh nhìn theo bóng lưng cô, trong đầu bà trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.
Tạ Thời Cẩm bước tới, Triệu Trinh nhìn cô ấy, môi mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Cô ấy quỳ xuống đất, cô ấy lấy ra viên kẹo sữa Bạch Thố từ túi áo mà Tạ Thời Vi đã nhét vào tay cô ấy trước đó, cẩn thận bóc vỏ kẹo rồi đưa tay chạm vào miệng Tạ Thời Vi.