Chương 1 - Vị Tiểu Thư Thật Sự

01

Tôi vừa mới chia tay.

Chuyện là thế này---

khi tôi đang cùng người bạn thân của tôi Hương Chi chăm sóc da tại thẩm mỹ viện thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Từ Tấn.

Hắn nói: "Tô Noãn Noãn, chúng ta chia tay đi."

"Cái gì?" Tôi tưởng mình nghe nhầm.

"Ba năm qua, anh đã đồng ý ở bên em. Bây gời anh đã tìm được tình yêu đích thực, anh hy vọng em có thể thành toàn cho anh."

Tôi chỉ muốn nói rằng chính Từ Tấn là người chủ động theo đuổi tôi, hắn theo đuổi tôi suốt một năm trời.

Chúng tôi yêu nhau trong khuôn viên trường và quen biết nhau khi còn là sinh viên năm hai. Để theo đuổi tôi, hắn thường mang bữa sáng cho tôi vào lúc sáu giờ mỗi sáng, hát những bài tình ca ở tầng dưới kí túc xá và thậm chí còn mua khăn tắm cho tôi vào những ngày mưa lớn. Tình yêu của hắn dành cho tôi sâu như biển cả. Nếu tối không chấp nhận hắn, tôi sẽ bị sét đánh.

Thế là chúng tôi yêu nhau. Ba năm đầy ngọt ngào, ai có thể ngờ rằng ba tháng sau khi tốt nghiệp đại học, hắn lại chia tay tôi với lí do ngớ ngẩn.

Tôi không phải là người hiền lành, lần này nhất định phải làm cho ra lẽ.

"Anh đang ở đâu? Gặp tôi giải thích cho rõ ràng mọi việc đi.”

Dù chưa chăm sóc da mặt xong nhưng tôi vẫn nhất quyết dẫn Hương Chi đến công ty của hắn.

Từ Tấn đang đợi tôi ở tầng dưới, hắn bước tới tước mặt tôi nói:

“Tôi biết em không thể chấp nhận được điều này nhưng đó là sự thật. Là do cô ấy tốt hơn em về mọi mặt.”

“Ai cũng có quyền theo đuổi cái đẹp. Không thể trách là do tôi, có trách thì cũng là trách em không so được với cô ấy.”

“Đã tốt nghiệp lâu như vậy, ngay cả việc làm cũng không có, mà lương của tôi hiện tại là mấy vạn, em căn bản không xứng với tôi."

Có gì sai nếu tôi không tìm việc làm?

Tôi ở nhà nghỉ phép dài ngày, nghỉ thêm hai tháng rồi mới đi làm có sai không?

"Chỉ vì tôi không đi làm mà anh bỏ rơi tôi?" Tôi thực sự không thể hiểu nổi.

Hơn nữa, trước đây hắn chưa hề đề cập đến chuyện đó.

“Đương nhiên không chỉ có như vây.” Từ Tấn trịnh trọng nói:

“Cô ấy chính là con gái của một ông chủ lớn. Sống trong biệt tự hạng sang, hàng ngày có xe đưa đón. Có cô ấy, tôi sẽ không cần chăm chỉ làm việc ít nhất mười năm.”

Tôi tự chế giễu bản thân ngu ngốc.

Hóa ra hắn ghét người nghèo và yêu người giàu.

Điều hắn không biết là công ty hắn đang làm việc thuộc quyền sở hữu của gia đình tôi, và người hắn gọi là ông chủ chỉ là nhân viên của bố tôi.

Hắn thực sự nghĩ rằng mình có thể gia nhập công ty trong top 500 ngay sau khi vừa tốt nghiệp chỉ vì khả năng vượt trội của mình.

Không phải vì tôi nài nỉ bố tôi, hắn thậm chí còn không thể chạm tới ngưỡng cửa.

Tất nhiên, Từ Tấn không biết điều này.

Tôi đã từng bị bắt cóc khi còn nhỏ vì nhà tôi giàu có. Bố tôi sợ tôi lại xảy chuyện nên không khoe khoang sự giàu có của mình, vì thế nên ít ai biết được hoàn cảnh gia đình tôi.

Vốn dĩ tôi đã định nói với Từ Tấn nhưng bố tôi đã ngăn cản .Ông nói ông không phản đối việc tôi kết hôn, nhưng ít nhất tính cách của tôi phải chững chạc. Ông nói chỉ cần chúng tôi kiên trì đến lúc kết hôn là được. Tôi có thể trao lại gia sản của mình cho bất cứ ai tôi muốn.

Bây giờ tôi thực sự phục ông, quả nhiên là người đi trước.

"Tôi không ngại nói cho em biết, lý do ban đầu tôi theo đuổi em không chỉ vì em đẹp, mà là vì ngày báo cáo sinh viên năm nhất, tôi thấy em được xe riêng đưa đến trường."

Từ Tấn trực tiếp khoe thẻ bài với tôi: "Không thì sao có thể theo đuổi em cả năm được."

Tôi chợt nhớ đến ngày bố đưa tôi đến trường, để ngăn người khác biết nhà tôi giàu có, ông đặc biệt mua một chiếc Volkswagen trị giá hơn 200.000 nhân dân tệ.

Từ Tấn còn có thể để ý tới thứ rẻ tiền như vậy?!

Tôi chưa kịp nói gì, Từ Tấn nói thêm:"Đừng gọi tôi là người thực tế. Nếu là em, em cũng đưa ra lựa chọn tương tự. Đó là bản chất của con người. Nể tình em đã hẹn hò với tôi ba năm, tôi sẽ cho em một khoản chi phí tổn thất tinh thần.”

"Anh định cho tôi bao nhiêu?" Tôi hỏi anh ta.

"Hai ngàn tệ." Anh ta nói lớn.

02

Tôi thực sự đã cười lớn.

Hương Chi nhìn thấy bộ dạng này của tôi, cô ấy cho rằng tôi đã bị đả kích lớn, tức giận đến mức muốn đánh Từ Tấn.

Tôi giữ cô ấy lại.

Nói ra thì tôi thực sự có chút tức giận và thích thú với hắn.

Chưa kể hoàn cảnh gia đình Từ Tấn quả thật không được tốt. Nhưng sau khi vào công ty của bố tôi, với mức lương mấy chục nghìn mà hắn ta còn đưa cho tôi 2.000 tệ. Quả thực là rất ấn tượng.

"Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản Wechat của em." Từ Tấn cần điện thoại lên chuyển tiền cho tôi.

Sau khi chuyển tiền, anh ta còn nhìn tôi nói:"Chúng ta chia tay rồi, đừng quấy rầy tôi sau này, bạn gái tôi sẽ không thích đâu."

"Đừng lo, tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy đâu." Tôi ôm lấy Hương Chi rồi quay người bỏ đi.

Trước giờ tôi luôn tự do thoải mái, huống chi một con chó như Từ Tấn không đáng để tôi luyến tiếc.

Sau khi nhận đươc 2.000 nhân dân tệ lố bịch của Từ Tấn, tôi cùng Hương Chi đến quán bar để khiêu vũ.

"Noãn Noãn, cậu thực sự không sao chứ?"

Có lẽ tôi đã tỏ ra quá vui vẻ, nên Hương Chi cô ấy tưởng rằng do tôi quá buồn dẫn đến có hành động bất thường.

Tôi rất phấn khích vì đã lâu rồi tôi không đến vũ trường.

Trong thời gian yêu đương với Từ Tấn, tôi luôn tuân thủ nghĩa vụ của mình, không hút thuốc, uống rượu sau lưng hắn ta, giữ khoảng cách tuyệt đối với những người đàn ông khác. Đúng là một người bạn gái đủ tiêu chuẩn mà.

Bây giờ tôi lại độc thân, tôi không được phép lao vào trả thù?!

Nhảy mệt rồi tôi quay lại gian hàng uống rượu cùng bạn của mình.

Hương Chi tưởng tôi uống rượu để át đi nỗi buồn nên đã ở bên tôi một cách tuyệt vọng.

Cả hai chúng tôi đều say khướt, khi đang rời đi thì đụng phải một người đàn ông.

Tôi ngước lên và thấy anh ta khá đẹp trai.

Bàn tay của tôi vô thức chạm vào cơ bụng của anh ta.

Khá chắc chắn.

Tôi lấy trong túi ra một xấp tiền, đếm kĩ rồi đưa cho anh ta:"Tiền boa. "

Tôi nói thêm: "Tất cả đàn ông trên đồi này đều là chó."

Sau đó tôi kéo người bạn của mình bỏ đi.

Tôi nhờ tài xế đón.

Cô bạn của tôi say đến mức cô ấy không biết làm thế nào mà tôi có thể đưa cô ấy về.

Sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi trở về biệt thự của mình.

Bố tôi không quan tâm tôi chơi bên ngoài như thế nào, chỉ cần tôi không về quá mười hai giờ tối. Tối nào ông cũng đợi tôi ở phòng khách.

Tôi thực sự yêu ông già này chết mất.

"Bố." Tôi ôm cổ bố, hành động như một đứa trẻ.

"Sao lại có mùi rượu thế." Bố tôi tôi cau mày ra lệnh cho người hầu: "Nấu canh giải rượu cho tiểu thư."

Người hầu nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi ngay.

Tôi nhìn bố nghiêm túc nói:"Bố, con chia tay rồi."

"Vậy là con uống rượu để quên đi nỗi buồn của mình? Thằng nhóc ch ết tiệt đó, tao sẽ đánh ch ết nó."

"Con chỉ là vui quá nên say thôi."

"Bố đã nói Từ Tấn là người không đáng tin cậy rồi, nhưng điều đó không sao cả. Tìm một con cóc bốn chân thì khó, đàn ông hai chân có rất nhiều. Ngày mai bố sẽ tìm một người đàn ông tốt để con đi du lịch, hẹn hò với cậu ta."

"..."

Sáng sớm ngày mai.

Bố đánh thức tôi dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ tôi nghe thấy bố hào hứng nói:"Đối phương đã đồng ý. Hai đứa sẽ gặp nhau ở quán cà phê vào lúc 2 giờ chiều tại quán cà phê số 18.”

"Cái gì?" Tôi bối rối trước những gì bố tôi nói.

"Là hẹn hò xem mắt. Mau đứng dậy đi mua quần áo và trang điểm đi. Đây là thẻ phụ của bố con có thể tùy ý sử dụng.”

Tôi đi!?

Nghiêm túc?!

03

Tôi phải vẫn đến quán cà phê số 18 theo lời bố. Không thể từ chối lòng tốt của bố và chỉ muốn làm theo ý mình.

Nhưng vừa bước vào quán cà phê, tôi đã đụng phải Từ Tấn, theo sau là một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh tú.

Từ Tấn đeo một chiếc túi của người phụ nữ trên cổ, trong tay là một chiếc túi mua sắm của phụ nữ, giống như một con chó pug.

Tôi cười khẩy, cảm thấy ghê tởm.

Hóa ra Từ Tấn có thể bị thu hút bởi bất kỳ ai chứ không chỉ riêng tôi.

"Tô Noãn Noãn, sao cô lại đến đây?" Từ Tấn nhìn tôi với vẻ mặt khó tin: "Không phải tôi đã nói chúng ta đã chia tay rồi sao? Cô còn đến đây để quấy rầy tôi?!"

Tôi là bán thần sao? Liệu tôi có thể đoán trước được anh ta sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây hả?!

"Từ Tẩn, cô ta là ai?" Người phụ nữ bên cạnh Từ Tấn hỏi hắn ta, với thái độ cao ngạo và cảm giác ưu việt vô cùng.

“Bạn gái cũ của anh đã làm phiền anh kể từ khi chia tay.” Từ Tấn có chút chán ghét nói: “Thanh Thanh, đừng bận tâm, anh không còn chút tình cảm nào với cô ta nữa.”

“Chậc.” Liễu Thanh Thanh liếc nhìn tôi một cái, tựa hồ không hề coi trọng tôi rồi bước đi.

Từ Tấn vội vàng đi theo, không quên nói: "Giữa chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện gì nữa!"

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tự nhủ đừng nên tức giận với tên cặn bã, hắn không xứng.

Tôi bước đến một cái bàn và ngồi chờ đối tượng cho lần hẹn hò mù quáng này. Thật trùng hợp, tôi đang ngồi bên cạnh bàn Từ Tấn và Liễu Thanh Thanh. Còn có một người đàn ông ngồi trước mặt họ, anh ta quay lựng về phía tôi. Trông bóng lưng có vẻ là người cao ngạo và quyền lực.

Vì tò mò, tôi không khỏi tiến lại gần nghe cuộc trò chuyện giữa họ.

"Thẩm Tư Niên, đây là bạn trai tôi-Từ Tấn."

Liễu Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Từ Tấn, nhìn rất trìu mến, "Anh ấy đối với tôi rất tốt, dịu dàng ân cần và chu đáo. Sẽ đun nước đường nâu cho tôi, mua khăn tắm cho tôi. Tôi phải cảm ơn anh vì đã không chấp nhận sự theo đuổi của tôi nên mới tìm được người đàn ông tốt như vậy."

Không biết lúc này anh ta đang cảm thấy thế nào, nhưng tôi có thể cảm giác được Liễu Thanh Thanh chỉ là cố ý khiêu khích người tên Thẩm Tư Niên kia mà thôi.

Ồ hô!

Thì ra Từ Tấn cuối cùng cũng yêu người hoàn hảo anh chỉ là một công cụ.

Tôi không thể không cười lớn.

Tôi thực sự không muốn làm phiền họ.

Tuy nhiên, với nụ cười này mọi người đều quay lại nhìn tôi.

Trong đó có Thẩm Tư Niên kia.

Anh ta đẹp trai quá, đẹp trai đến mức tôi không thể nào quên được.

Thân hình mảnh khảnh và thẳng tắp mang theo một chút uy nghiêm, khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết có thể đơn giản gọi là "Công cụ gi ết người".

Tất nhiên, dù tôi là người không hay kiểm soát khuôn mặt nhưng tôi cũng không thô lỗ đến mức luôn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Tôi chỉ nghĩ rằng người này có vẻ quen quen, nhưng tôi nhất thời không nhớ ra được.

“Thẩm Tư Niên!” Liễu Thanh Thanh thanh âm càng ngày càng sắc bén.

Có lẽ là bởi vì Thẩm Tư Niên đang nhìn tôi.

Tôi chuyển ánh mắt, cảm thấy có chút xấu hổ.

Giọng nói trầm ấm từ tính của Thẩm Tư Niên nhẹ nhàng nói: “Xin chào.”

"Thẩm Tư Niên, anh không hối hận sao?" Liễu Thanh Thanh không chịu được Thẩm Tư Niên thờ ơ, liền hỏi hắn.

"Thật xin lỗi, chẳng phải cậu đã tìm được người tốt hơn rồi sao?" Thẩm Tư Niên bất đắc dĩ nói.

"Tôi cũng có thể……”

“Hay là chúng ta hẹn hò đi.” Thẩm Tư Niên đột nhiên quay sang tôi nói.

04

Đầu tôi như phát điên.

Một lúc lâu sau, tôi quay lại liếc nhìn Liễu Thanh Thanh và Từ Tấn, nhìn vẻ mặt hai người như ăn phân, không chần chừ mà lập tức đồng ý: “Được.”

"Thẩm Tư Niên, anh điên à? Anh muốn chọc tức tôi nên mới hẹn hò với một con quê mùa như vậy!" Liễu Thanh Thanh suy sụp.

Con quê mùa?!

TÔI?

Từ Tấn cũng ở gần đó không khỏi lớn tiếng nói: "Đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta là người lười biếng, gia cảnh nghèo khó, chẳng có gì ngoài vẻ ngoài xinh đẹp."

"Vừa đúng. Đây chính là điều tôi thích." Thẩm Tư Niên lại nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười.

Lời nói của anh ta đã trực tiếp chặn Liễu Thanh Thanh và Từ Tấn.

"Thẩm Tư Niên, anh sẽ phải hối hận!"

Liễu Thanh Thanh tức giận rời đi.

Từ Tấn nhanh chóng đuổi theo.

Tôi không coi trọng tình tiết này, chỉ là ngẫu nhiên gặp Thẩm Tư Niên, tôi đi thẳng đến bàn anh ta mà không chào hỏi.

Thẩm Tư Niên ngồi đối diện tôi.

“Còn gì nữa không?” Tôi nhướng mày.

"Hôm nay cô quên tới làm gì sao?" Thẩm Tư Niên hỏi tôi.

“Có liên quan đến anh à?”

"Thẩm Tư Niên."

"Rồi sao?"

“Tên người hẹn hò mù quáng của cô” anh trả lời.

Mặt tôi đỏ bừng ngay khi nghe thấy điều đó.

Tôi lấy hết can đảm và thẳng thắn nói: “Tôi đang cố gắng đối phó với bố tôi nên tôi không biết những thông tin cơ bản của anh, và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng anh phát triển hơn nữa”.

Thẩm Tư Niên im lặng nhìn tôi.

Hoàn toàn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tôi đi trước.”

Nếu đã nói rõ ràng thì không cần phải lộn xộn.

“Cái này.” Thẩm Tư Niên đột nhiên lấy ra một xấp tiền.

Tôi cau mày.

“Tối qua cô Tô đưa cho tôi.”

Tôi mở to mắt nhìn Thẩm Tư Niên.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta, tôi đưa nó cho anh ta khi nào vậy, chẳng lẽ là trong mơ sao?

"Quán bar." Thẩm Tư Niên nhắc nhở.

Một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Ngón tay không ngừng run rẩy, đầu ngón tay tựa hồ còn có một chút xúc giác...

Không có gì ngạc nhiên, nó chỉ trông quen thuộc trong một giây.

"Không khen thưởng khi không có công, trả lại cho cô Tô."

Tôi thực sự không thể duỗi tay ra.

Tôi không thể tiếp cận và lấy tiền đi.

Hơn nữa, việc tiêu 2.000 nhân dân tệ đêm qua chỉ là để xúc phạm Từ Tấn tên khốn đó.

“Giữa người yêu thì đều miễn phí.” Thẩm Tư Niên hào phóng nói.

"Chúng ta trở thành bạn trai và bạn gái từ khi nào thế?" Tôi kêu lên.

“Vừa rồi.” Thẩm Tư Niên nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt chân thành, “Em đã đồng ý hẹn hò với tôi.”

"Đây là số điện thoại của tôi, cũng là số trên WeChat. Mời thêm vào." Thẩm Tư Niên lấy điện thoại di động ra.

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh miễn cưỡng trao đổi thông tin liên lạc.

Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đứng dậy và nói: "Tôi chuẩn bị đi công tác, một tuần nữa tôi sẽ quay lại."

Cuộc hẹn hò mù quáng của tôi với anh ấy luôn có cảm giác như chúng tôi đang giải quyết công việc chính thức.

"Anh Thẩm..."

“Gọi tôi là A Niên.” Thẩm Tư Niên nói, sau đó lại bổ sung thêm: “Noãn Noãn.”

Lòng tôi run lên không hiểu.

"Đó không phải chỉ là cố ý khiêu khích Liễu Thanh Thanh và Từ Tấn sao?"

"Tôi không có ý đó."