Chương 3 - Vị Cứu Tinh
.
Tin tức tôi và Chu Tích chia tay nhanh chóng lan ra khắp trong công ty.
“Thật sự chia tay rồi à? Năm năm đấy!”
“Chắc chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt thôi, vài ngày nữa lại về bên nhau ấy mà”
Đồng nghiệp đã làm cùng hơn hai năm, ai cũng có thể nhìn thấy rõ tôi đã bỏ ra bao nhiêu cho Chu Tích. Nhưng trong một mối quan hệ, không phải cứ bỏ ra nhiều là sẽ nhận lại được tình cảm tương đương.
Một thực tập sinh mà tôi đang hướng dẫn đã chặn tôi lại ở phòng trà.
Cô ấy ngẩng đầu, thản nhiên hỏi tôi:
“Chị ơi, chị chia tay với anh Chu Tích rồi, vậy giờ em có thể theo đuổi anh ấy được không?”
Cô gái đó trẻ trung, đáng yêu, mỗi lần công ty có job, Chu Tích đều gọi cô ấy cùng đi, dù cô ấy làm việc ở bộ phận khác.
"Lương thực tập thấp quá, nếu không gọi cô ấy đi theo chắc cô ấy đói chết mất." - Chu Tích lần nào cũng lấy cùng một cái cớ như vậy, bỏ qua chuyện cô gái luôn mặc một thân toàn đồ hiệu.
Anh ta nựng má tôi, thản nhiên đáp lại: “Hơn nữa cô ấy còn rất hài hước, đi cùng cô ấy không bị mất hứng.”
Tôi chính là người mà Chu Tích nói là không vui vẻ.
Có lần, Chu Tích dẫn tôi đi gặp gỡ bạn bè của anh ta.
Chơi “Thật hay thách”, tôi bốc trúng vé thách.
"Chọn một người trong chúng tôi để hôn đi, trừ Chu Tích ra nhé."
Tôi theo phản xạ định từ chối.
Chu Tích vỗ nhẹ vào hông tôi, giọng khàn khàn, cười nhẹ: “Đi đi, chọn người có kỹ thuật tốt chút ấy.”
Mọi người đều cười ầm lên.
Một người đàn ông háo hức tiến lại gần tôi.
Tôi hất tay anh ta ra, uống cạn ba ly rượu trước mặt.
Bạn bè của Chu Tích vội vàng giảng hòa, nói vừa rồi bọn họ chỉ đùa thôi.
Chu Tích ôm tôi vào lòng, vuốt ve vành tai tôi:
"Sao em không biết đùa gì thế?”
“Em ngoan như thế, làm sao anh nỡ để người khác chạm vào em.”
Ký ức đột nhiên hiện về, như khơi lại một vết thương đã đóng vảy từ lâu.
Cô bé thực tập sinh vẫn đang nhìn tôi, trong mắt ánh hiện lên sự thách thức rõ ràng.
Tôi gật đầu cười:
“Chúc em thành công.”
Vài ngày sau, Chu Tích công khai bạn gái mới trong nhóm chat công ty.
Không phải cô thực tập sinh kia.
Bạn gái mới của anh ta cũng đang còn trẻ, nhưng xinh đẹp và quyến rũ hơn, cô ta nép vào lòng Chu Tích, tự tin nhìn thẳng vào camera.
Tôi nhận ra đó là cô gái xuất hiện trên màn hình khóa của anh ta.
Đồng nghiệp dò ra cô ra là một hot girl mạng nhỏ.
Chu Tích và cô ta vẫn luôn tiệc tùng thâu đêm, rất biết chơi.
Cô thực tập sinh kia nghe tin khóc sưng cả mắt.
Trước đây tôi cũng từng là dáng vẻ này.
Chu Tích khi ấy chỉ lạnh lùng nói: “Nước mắt không giải quyết được vấn đề gì.”
Tôi không dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, tôi chỉ muốn anh ta dỗ dành tôi như hồi chúng tôi còn học cấp ba mà thôi.
Sau này, tôi đọc được một câu nói trên mạng:
“Nước mắt chỉ có tác dụng với người yêu bạn.”
Chu Tích không yêu tôi, nên theo lẽ tự nhiên anh ta cũng ghét cay ghét đắng nước mắt của tôi.
Tôi xin nghỉ dài hạn, dự định bù lại những ngày phép chưa còn chưa dùng tới trước đây.
Nghe nói Chu Tích mời tất cả đồng nghiệp trong công ty đi ăn tối.
Lúc đó tôi đã đang trên chuyến bay trở về quê nhà.
6.
Mẹ tôi lại bắt đầu giục tôi đi xem mắt.
Người mai mối giới thiệu cho tôi vài người, nhưng người thì có khiếm khuyết, người thì đã từng một lần ly hôn.
Sau khi bị từ chối vài lần, bà mai tức giận nói với tôi:
"Giờ đàn ông ai cũng thích những cô gái trẻ trung, sạch sẽ.”
"Cô đã lớn tuổi rồi, sống chung mấy năm giờ lại chia tay, người ta còn nghi ngờ cô có bệnh gì đó đấy!”
Mẹ tôi cũng phụ họa theo.
Cuối năm, người đi làm xa dần trở về thị trấn nhỏ.
Khắp nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ, hân hoan.
Tôi lại cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hóa ra nhà không phải lúc nào cũng là nơi người ta tìm về để trú bão.
Tôi để lại lì xì cho em trai em gái dưới gối, thu dọn hành lý rồi rời đi.
Trên đường đi, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Tích.
“Em đi đâu vậy? Tết này không về à?”
Chúng tôi ở cùng một thành phố, có lẽ lúc này anh ta đã trở về nhà.
Anh ta thản nhiên hỏi về chuyện của tôi như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi không trả lời.
Anh ta cũng không nhắn thêm gì nữa.
Tối ba mươi Tết, tôi gọi video với bạn thân Trầm Thanh.
Sau khi hỏi thăm vài câu, cô ấy nhắc đến việc Chu Tích có hỏi thăm về tôi.
"Bây giờ mới nhận ra giá trị của cậu hay sao thế không biết? Muộn quá rồi đấy.”
“Cậu không định lại tha thứ cho cái thằng tồi đó đấy chứ?”
Sự nhượng bộ liên tục của tôi suốt bao năm qua dành cho Chu Tích khiến Trầm Thanh không khỏi bực mình.
“Không phải.”
Tôi cười: “Đang nghĩ xem hai anh chàng vừa gặp ai đẹp trai hơn, một người da trắng lịch lãm, một người thì cơ bắp cuồn cuộn.”
"Cậu chia cho mình một người đi." Trầm Thanh đề nghị.
“Chia ai cơ?”
“Đồ đáng ghét, ý mình là cậu chia cho mình một anh chàng đẹp trai ấy!”
Nói đùa một chút, Trầm Thanh lại quay về thái độ nghiêm túc: “Cậu thật sự buông bỏ rồi chứ?”
“Ừ, mình muốn có một mối tình bình thường.”
Hai mắt Trầm Thanh sáng lên: "Chờ chút! Để tớ giới thiệu cho cậu vài người ok chút!”
Có lẽ vì từ nhỏ gia đình tôi đã không hạnh phúc, nên tôi vẫn luôn khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Tôi muốn kết hôn với người mình yêu, sinh con, và để con lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ.
Chu Tích không muốn kết hôn, cũng ghét trẻ con.
Dần dần, tôi từ bỏ kỳ vọng ban đầu, cũng đánh mất chính mình.
Giờ có hối tiếc những gì đã qua cũng không có ích gì, nhưng tương lai vẫn còn ở trong tầm với.
Dù có gặp phải chuyện gì, cũng không được thiếu đi dũng khí làm lại từ đầu.
Nhưng tôi không ngờ, người Trầm Thanh định giới thiệu cho tôi lại là em trai của cô ấy.
7.
Trầm Hựu rất cao, da trắng, môi đỏ, trông vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Từ xa, tôi đã thấy cậu ấy đã vẫy tay chào tôi.
"Chúc mừng năm mới!" - Cậu ấy nở nụ cười tươi rói nhìn tôi.
Nói xong, cậu ấy lại tỏ vẻ đáng thương, vỗ vào vali của mình.
"Bị đuổi ra khỏi nhà sao?" - Tôi hỏi.
Trong ký ức của tôi, Trầm Hựu khi còn nhỏ khá nghịch ngợm.
Cậu ấy cười nói: “Tự em trốn nhà đi đấy.”
Hồi nhỏ, tôi và Trầm Thanh chơi rất thân, Trầm Hựu nhỏ hơn chúng tôi bốn tuổi, cũng hay lẽo đẽo theo sau.
Trầm Thanh hay trêu chọc em trai, nói cậu ấy là cái đuôi của tôi.
Trầm Hựu khi đó nói còn chưa sõi, nhưng mỗi lần đều đáp lại bằng giọng non nớt:
“Em thích Mạn Mạn nhất trên đời!”
Lên cấp ba, Trầm Thanh đi du học, tôi ở nội trú trong trường, liên lạc với Trầm Hựu cũng dần ít đi.
Một cuối tuần năm lớp 12 về nhà, tôi tình cờ nghe mẹ tôi nói về chuyện Trầm Hựu đã ra nước ngoài du học.
Nghe nói cậu ấy gây ra chuyện gì đó động trời lắm.
Tôi hỏi Trầm Thanh, cô ấy chỉ cười trừ cho qua chuyện, không nói gì thêm.
Sau đó, Trầm Hựu trở về nước học đại học.
Một lần tôi và Chu Tích đang đi dạo cùng nhau, chúng tôi tình cờ gặp cậu ấy ở sân bóng rổ.
Quả bóng trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
Cậu ấy vội vàng nhặt lên, rồi nở một nụ cười trông khó coi đến không thể khó coi hơn.
“Chào buổi sáng.”
Nhưng rõ ràng trời đã chạng vạng tối rồi.
Mới chỉ hai, ba năm trôi qua mà Trầm Hựu, người từng vì ngại ngùng mà nói năng lộn xộn, đã trưởng thành hơn trước nhiều.
Cậu ấy tự nhiên đi bên cạnh tôi, chu đáo ngăn tôi khỏi dòng người đông đúc xung quanh.
Cậu ấy sống ở phòng kế bên tôi.
Ngày nào tôi mở cửa, cậu ấy cũng đứng sẵn bên ngoài, tay cầm bữa sáng, nở nụ cười rạng rỡ:
“Chị muốn ra ngoài đi chơi không?”
Vào dịp Tết, người đến du lịch ở Hải Nam rất ít.
Trong lúc tôi nói chuyện với một anh chàng cơ bắp mới quen vài ngày, Trầm Hựu đứng cạnh, mặt đầy u uất.
Đến khi anh chàng kia rời đi, Trầm Hựu liền cởi áo ra.
Cơ ngực rắn chắc, tám múi bụng hiện rõ.
"Thể hình em còn đẹp hơn anh ta mà!" Cậu ấm ức nhấn mạnh.
Mặt tôi đỏ lên, vội quay đi, không ngờ cậu ấy lại trực tiếp nắm lấy tay tôi rồi đặt lên ngực mình.
“Chị sờ thử xem, có phải cảm giác cũng tốt hơn không?”
“Trầm Hựu, cậu không biết xấu hổ sao!”
"Xấu hổ cái gì chứ..." Cậu lẩm bẩm, nhưng bên tai lại từ từ đỏ dần lên.
Tôi không kìm được mà nhìn cậu thêm một cái.
Khuôn mặt cậu ấy dễ thương nhưng thân hình thực sự vô cùng rắn chắc, sự đối lập này thực sự khiến người khác tâm tình không yên.
Có một cô gái xin WeChat của cậu ấy, cậu ấy lại lịch sự nói với cổ:
“Tôi bị tình nghi lừa đảo, WeChat bị khóa luôn rồi. ”
Sau hôm đó, tiếng xấu đồn xa, ai đến du lịch cũng biết ở bãi biển có một anh chàng đẹp trai là lừa đảo.
Là người đi vẫn luôn đi cùng cậu, quan hệ xã hội của tôi cũng tụt xuống đáy vực.
Tin nhắn giục cưới của mẹ tôi bị Trầm Hựu vô tình nhìn thấy.
Cậu không nói gì.
Nhưng đến tối lại gõ cửa phòng tôi.