Chương 7 - Vết Sẹo Tình Yêu
“Ép cô?” – Ba cười lạnh, ánh mắt rét buốt. – “Cô là người đầu tiên dám chạm vào ranh giới của tôi. Động đến con trai tôi, thì phải trả giá.”
Ông búng tay.
Hai lính của Bóng Ảnh lập tức kéo Tiêu Cẩn đến, quẳng hắn xuống trước mặt mẹ.
Lưỡi dao sáng loáng chĩa thẳng vào tim hắn.
“Chọn đi.”
Tiêu Cẩn run rẩy bò dậy, nước mắt hòa máu, giọng van nài:
“Doanh Doanh, em từng nói sẽ bảo vệ anh suốt đời mà…”
Mẹ nhìn gương mặt hắn đẫm nước mắt, trái tim như vỡ vụn.
Cả người run lên, rồi cuối cùng, bà buông thõng tay, gục đầu xuống.
“… Tôi chọn con đường thứ hai.”
Bà rút con dao bên hông, nhắm thẳng vào cánh tay mình, đâm sâu xuống.
“A—!”
Tiếng hét xé lòng vang lên. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán bà, mặt trắng bệch như giấy.
“Bây giờ… anh có thể tha cho chúng tôi chưa?”
Ba nhìn bà chằm chằm, rồi khẽ cười, giọng lạnh như gió đêm:
“Cố Vân Doanh, cô vẫn ngu ngốc đến cùng.”
“Có lẽ cô chưa biết — Tiêu Cẩn ở bên ngoài, đã có vài đứa con riêng rồi.”
“Anh… anh nói gì cơ?”
Mắt mẹ trợn tròn, toàn thân run bần bật.
Chương 9
“Hắn đã sớm cấu kết với thuộc hạ của cô rồi, thậm chí còn kết hôn. Hắn tiếp cận cô chỉ để trèo cao mà thôi. Cô tưởng mình yêu một người đàn ông trong sạch à? Thực ra, hắn chỉ là một quả dưa thối thôi.”
Mẹ sững người, quay phắt đầu nhìn Tiêu Cẩn.
Mặt hắn lập tức trắng bệch, môi run run, giọng lắp bắp:
“Không… không phải vậy đâu… Doanh Doanh, em đừng nghe hắn nói bậy!”
Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt ấy, mẹ đã hiểu tất cả.
“Đồ khốn nạn! Anh dám lừa tôi à!”
Ánh mắt mẹ biến thành điên dại, gào thét như một con thú bị dồn vào đường cùng. Bà lao đến, tay còn lại siết chặt cổ hắn.
“Đồ rác rưởi! Tao giết mày!”
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cổ Tiêu Cẩn bị bẻ gãy, hai mắt hắn trợn trừng, chết không nhắm nổi.
Mẹ vẫn chưa nguôi giận, nhặt con dao găm trên đất, điên cuồng đâm liên tiếp vào bụng hắn. Máu bắn tung tóe, đỏ loang khắp người bà.
Cho đến khi thi thể hắn đã nát bét, mẹ mới ném phịch con dao xuống, như vừa vứt bỏ một mảnh rác bẩn.
Bà quay người, quỳ sụp xuống trước mặt ba, giọng run rẩy xen lẫn hi vọng mong manh:
“A Trạch, anh xem! Em đã giết hắn rồi! Anh tha cho em được không? Em chưa bao giờ muốn ly hôn, người em yêu nhất vẫn luôn là anh! Đứa con này… em sẽ bỏ nó đi! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Muộn rồi.” Ba lạnh lùng cắt ngang.
“Từ lúc cô động đến Tiểu Vũ, trong mắt tôi, cô đã là người chết.”
Ông phẩy tay.
“Lôi cô ta đi, chặt hết tay chân, quẳng vào khu đèn đỏ loạn nhất Bắc Châu.”
“Tôi muốn cô ta sống, để tự mình cảm nhận sự thối rữa của bản thân trong bùn nhơ. Muốn chết cũng không được. Đó là cái giá cho kẻ dám phản bội tôi.”
Ngân Lang dẫn người tiến lên, gương mặt vô cảm.
Ánh sáng trong mắt mẹ vụt tắt, biến thành nỗi tuyệt vọng tột cùng. Bà cố gắng lùi lại, nhưng nhanh chóng bị khống chế.
“Không! A Trạch, em biết sai rồi! Em xin anh, đừng mà—! Aaaaa!!!”
Tiếng thét kinh hoàng xé toang bầu trời.
Mẹ bị lôi đi như một mảnh giẻ rách, kéo lê trên nền gạch, cho đến khi khu vườn trở lại yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ba bước đến bên bác sĩ, bế tôi lên, ôm chặt vào lòng.
Bàn tay ông che kín mắt tôi, không cho tôi nhìn thấy cảnh máu me quanh mình.
“Tiểu Vũ, không sao rồi.” Giọng ông trở lại ấm áp, nhẹ nhàng.
“Tất cả những kẻ dám làm tổn thương con, ba đã dọn sạch rồi.”
Đi ngang qua chỗ Hồng Lý và những người khác, ba dừng lại, giọng điệu bình thản như nói về thời tiết:
“Giết hết. Cho chó ăn.”
Sau đó, thế lực Bắc Châu trải qua một cuộc thanh trừng đẫm máu.
Đội lính đánh thuê Hắc Lang bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
Những kẻ từng xu nịnh mẹ bắt đầu lũ lượt tìm đến ba, khúm núm cúi đầu.
Không ai còn dám gọi ông là người đàn ông núp sau lưng vợ, mà đều kính cẩn xưng “Vương của Bắc Châu”.
Một ngày nọ, ba bế tôi lên đỉnh tòa nhà cao nhất Bắc Châu.
Từ trên cao, tôi nhìn xuống vùng đất rộng lớn thuộc quyền cai quản của ông.
“Tiểu Vũ, con phải nhớ, thứ không đáng tin nhất trên đời này, chính là lòng người — đặc biệt là đàn bà.”
“Hôm nay họ có thể thề thốt với con, ngày mai vì một người đàn ông khác, họ sẽ quay lưng lại mà không hề do dự.”
“Chỉ có sức mạnh trong tay mình, mới là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.”
Tôi chưa hiểu hết, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh:
“Vâng! Tiểu Vũ sẽ trở nên mạnh mẽ như ba!”
Ba khẽ cười, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Tốt lắm. Đó mới là con trai của ta.”
Ngoài khung cửa, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp không gian.
Cơn gió Bắc Châu thổi qua mang theo hơi ấm dịu nhẹ.
Câu chuyện giữa tôi và ba — khi ấy, mới chỉ bắt đầu.
(Hoàn)