Chương 1 - Vẹt Biết Nói Và Chuyện Tình Đầy Dở Khó
Nhặt được một con vẹt biết nói mấy lời sến súa.
“Nghĩ vợ quá trời, muốn hun từ trong ra ngoài, khắp người đều phải hôn một lần.”
“Vợ đừng cho con chó chết tiệt kia ăn nữa, nó biết thưởng thức chắc? Cho tôi ăn đi nè!”
“Vì vợ mà si mê, vì vợ mà phát cuồng, vì vợ mà đập đầu vô tường rầm rầm!”
“Huhu thích Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn quá đi mất, nếu cô ấy thật sự là vợ tôi thì tốt biết bao…”
Tôi đang âm thầm chửi thề trong đầu: chủ con vẹt này đúng là đồ biến thái.
Nhưng rồi tôi sững người.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn… không phải là tôi sao?
Ngay khoảnh khắc sau, bạn cùng phòng hớt hải lao vào ký túc, tay phấn khích vung vẩy chiếc điện thoại.
“Tiểu Ngư Tiểu Ngư! Cậu có thấy confession chưa!”
“Nam thần băng sơn, cao lãnh thần học của khoa mình mất vẹt rồi, nghe nói ai tìm được sẽ được thưởng 10.000 tệ đó!”
1
Lần đầu gặp con vẹt này.
Xung quanh nó đã bu kín người.
Nó ngồi trên cành cây, ngạo nghễ như một vị hoàng tử, khinh khỉnh nhìn xuống chúng sinh.
Chiếc đuôi bảy sắc cầu vồng dài thướt tha, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Một nam sinh vươn tay định bắt.
Nó hừ lạnh một tiếng: “Bỏ cái tay bẩn của mày ra.”
Nam sinh: “…”
Một nữ sinh khác đưa tay định chạm vào.
Nó lập tức vươn cổ mổ cho một phát: “Mày là vợ tao chắc mà dám sờ?”
Cô gái ôm tay rưng rức bỏ đi.
Con vẹt chẳng hề tỏ vẻ ăn năn hay hối lỗi.
Nó lắc lắc đuôi, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực.
Bất chợt, như nhìn thấy gì đó.
Đôi mắt nãy giờ giả vờ lạnh lùng bỗng mở to tròn xoe.
Nó vỗ cánh phành phạch, bay thẳng về phía tôi như một dải cầu vồng sống động.
Vừa bay vừa hét toáng lên: “Vợ ơi——vợ ơi——vợ ơi——!”
Tôi đang vội đến lớp, không để tâm.
Nghĩ chắc nó nhận nhầm người, lát nữa sẽ tự bay đi.
Ai ngờ con vẹt này cứ lì lợm bám theo tôi suốt đường.
Tiếng “vợ ơi~” mỗi lúc một cao vút, dẻo quẹo và lả lơi.
Nó còn đổi đủ kiểu giọng, nghe mà nổi hết da gà.
Tôi đành bất lực dừng lại, cố nói lý lẽ: “Tôi không quen biết gì với cậu hết, đi tìm chủ nhân của cậu đi được không?”
Nó lờ tôi đi, vẫn “vợ ơi~ vợ ơi~”.
Chợt tôi nhớ lại lúc nãy có người định sờ nó, nó tỏ vẻ ghê tởm lắm.
Thế là tôi cũng giả bộ đưa tay định bắt.
Kết quả, nó chẳng né tránh.
Ngược lại còn dúi đầu vào tay tôi, vặn vẹo cổ tỏ vẻ hưởng thụ: “Vợ ôm ôm~”
Tôi sắp sụp đổ rồi.
Má nó, vẹt nhà ai mà dạy dỗ kiểu này hả?
Chủ nó là người bình thường chứ?!
2
Hết cách.
Tôi đành mang nó về ký túc xá trước.
Tí nữa đăng confession lên tìm chủ nhân vậy.
Vội vội vàng vàng chạy tới lớp. Đã trễ gần hai mươi phút.
Tôi len lén đi vào từ cửa sau. Kết quả phát hiện bốn hàng ghế phía sau gần như kín chỗ.
Chỉ còn một chỗ trống cạnh anh ta đội mũ ngồi sát bên rìa.
Thế là tôi khom người khó nhọc lách qua khẽ kéo vạt áo anh ta: “Bạn học ơi, bạn học…”
Chiếc bút trong tay anh ta khựng lại. Gương mặt trắng nhợt lạnh lùng nghiêng nhẹ dưới vành mũ đen.
Hiện ra một khuôn mặt lạnh lẽo nhưng vô cùng hút mắt. Đôi mắt dài hẹp, đen nhánh và điềm tĩnh.
Như đang âm thầm hỏi: “Có chuyện gì?”
Tôi ngây người. Theo bản năng nuốt khan một cái.
Trông có vẻ… dữ dằn quá. Không dễ chọc vào đâu. Hay là mình đổi chỗ khác…
“Bạn cần gì?”
Anh ta bỗng lên tiếng. Giọng nói cũng lạnh y như vẻ ngoài.
Thôi kệ! Tôi nhắm mắt liều mạng: “Bạn học, mình muốn ngồi vào chỗ bên trong, được không?”
Lời vừa dứt, đã nghe anh ta đáp gọn lỏn: “Được.”
Anh ấy nhanh chóng nghiêng người tránh ra. “Vào đi.”
Tôi: “!”
Tôi cảm kích nói một câu “Cảm ơn nhé”, rồi cúi người định chui vào chỗ.
Có thể vì quá căng thẳng, khi vừa lách qua thì chân hơi khuỵu, cả người chao đảo như sắp ngã ngửa ra sau.
Tôi: “!” Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn, lần này coi như tiêu rồi.
Ngay lúc sắp ngã vào lòng người ta, một bàn tay bất ngờ vòng ra ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng đỡ lại.
Thấy tôi đứng vững rồi, anh ấy lập tức thu tay về.
Tôi cũng thuận thế ngồi xuống ghế. Quay đầu lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, cảm ơn anh nhé.”
Anh ấy không quay đầu lại, chỉ kéo thấp vành mũ xuống, hờ hững “Ừ” một tiếng,
rồi cúi đầu tiếp tục viết.
Chỉ là… không hiểu vì sao vành tai lại hơi ửng đỏ.
4
Một tiết học mà tôi như ngồi trên đống lửa. Cố lắm mới chịu đựng được đến khi tan học.
Anh ấy vẫn chưa dừng tay viết. Ánh mắt chăm chú, hàng mi dài hơi rũ xuống.
Tôi cũng ngại làm phiền.
Tay tôi lơ lửng giữa không trung, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám vỗ lên vai anh ấy.
Quay người, tôi trèo qua bàn phía sau rồi lẻn ra ngoài.
Hoàn toàn không để ý đến việc người bên cạnh đã âm thầm lấy hết can đảm, nghiêng đầu định bắt chuyện với tôi.
5
Bạn cùng phòng vẫn chưa về. Trong ký túc chỉ còn con vẹt đang chui rúc trong tủ quần áo mở toang của tôi, cọ tới cọ lui như phát rồ.
Tôi tức đến run người, chỉ thẳng vào mặt nó mắng: “Ra ngoài ngay cho tôi!”
Nghe thấy tiếng tôi, con vẹt ngẩng đầu lên. Trên đầu nó… còn đội nguyên một chiếc áo lót ren màu hồng của tôi.
Đôi mắt tròn như hạt đậu xanh sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi. “Vợ ơi?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tôi giật phắt chiếc áo khỏi đầu nó, rồi xua nó ra khỏi tủ.
Má nó. Không ngờ con vẹt này cũng là một thằng biến thái trá hình!
Chủ nó chắc chắn, tuyệt đối, không thể nào là người tử tế! Khi nào trả lại vẹt, nhất định phải trợn trắng mắt với hắn mấy lần, còn phải chụp lén một tấm ảnh vạch trần lên mạng! Cho mọi người biết mà tránh xa!
Lúc tôi đang dọn lại tủ quần áo, con vẹt bay một vòng quanh phòng rồi đáp xuống vai tôi rất gọn gàng.
“Vợ ơi!”
Thấy tôi phớt lờ nó, nó ghé sát mỏ vào tai tôi: “Vợ ơi!”
Tôi vẫn không phản ứng. Nó khẽ rên một tiếng đầy tủi thân.
Con mắt nó đảo một vòng, như vừa nhớ ra điều gì đó. Há mỏ nói:
“Muốn hun vợ quá đi! Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài… chỗ nào cũng muốn hôn!”
Tôi: “!”
“Đồ mất dạy, mày đang nói cái quái gì vậy!” Tôi túm cổ nó: “Ai dạy mày mấy cái này hả? Có phải chủ mày không?!”
Con vẹt chẳng hề kháng cự, chỉ vì thấy tôi cuối cùng cũng chịu nói chuyện với nó,
liền vỗ cánh phấn khởi.
Thừa thắng xông lên:
“Vợ đừng cho con chó chết tiệt kia ăn nữa, nó biết thưởng thức gì đâu? Cho em ăn nè!
“Vì vợ mà si mê, vì vợ mà phát cuồng, vì vợ mà đập đầu vô tường rầm rầm!
“Huhu thích Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn quá đi mất, nếu cô ấy thật sự là vợ em thì tốt biết bao…”
Tôi: “!”
Khoan đã. Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn? Chẳng phải là tôi sao?!
Đang ngơ ngác thì… Cửa ký túc bị người ta đá “rầm” một cái mở toang.
Bạn cùng phòng Đại Cát xông vào, hưng phấn vung vẩy điện thoại: “Tiểu Ngư Tiểu Ngư! Cậu có xem confession chưa?!
“Nam thần băng sơn của khoa mình mất vẹt rồi đó, nghe nói ai tìm được sẽ được thưởng tận mười nghìn tệ luôn đó!”
Tôi đơ toàn tập. “Ai cơ? Vẹt của ai?”
Đại Cát bất ngờ dí sát điện thoại vào mặt tôi:
“Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn đó! Nam thần đẹp trai nhất khoa mình ấy, học giỏi cực luôn, chỉ có điều quá lạnh lùng, lúc nào cũng một mình.
Bạn cùng phòng anh ta còn từng than là không biết có bị câm không, chưa từng nghe thấy mở miệng nói một câu nào.”
Trong điện thoại là một tấm ảnh.
Chụp trộm từ xa.
Dưới tán cây, anh chàng đứng bên vệ đường với dáng người cao ráo, chân dài miên man.
Nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía máy ảnh.
Tôi: “!”
Sao nhìn quen thế nhỉ?
Khoan… chẳng phải là người ngồi cạnh tôi trong lớp hôm nay sao?
Đại Cát vẫn thao thao bất tuyệt:
“Bạn cùng phòng anh ta thì biết gì, tụi nó mới là mấy đứa câm, cả nhà tụi nó câm!
Ghen tỵ với học thần của chúng ta thì có!
May mà Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn dọn ra ngoài ở rồi, không thì chắc bị tụi đó nói xấu sau lưng đến chết.”
Nói xong cô ấy ôm điện thoại quay một vòng giữa phòng:
“Nhìn mặt này đi, dù lạnh lùng cỡ nào phụ nữ cũng phải cười ngất!
Cả khoa mình chỉ có gương mặt của ảnh là mang tầm ‘quyền uy’.
Chỉ tiếc là chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đụng chạm.
Nghe nói ảnh chưa từng nói chuyện với ai trong khoa hết.
Có lần có người muốn ngồi cạnh, anh ta thẳng tay lấy cặp chiếm chỗ luôn!”
“Từ từ đã…” Tôi nhớ đến cảnh hôm nay Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn chẳng chút do dự nhường ghế cho mình. Trong lòng thấy hơi lạ.
Rõ ràng là người rất tốt bụng, dù gương mặt hơi lạnh một chút.
Đang cúi đầu suy nghĩ, không để ý tay lỏng ra từ lúc nào. Con vẹt đang bị tôi túm cổ liền nhân cơ hội thoát thân.
Nó lập tức dang cánh bay lên, vừa bay vừa hét toáng: “Vợ ơi——vợ ơi——vợ ơi——!”
Tôi: “!” Chết tiệt, suýt nữa quên mất cái ‘cục phiền phức’ này!
Khoan đã. Hồi nãy Đại Cát bảo vẹt này là của ai cơ?
Vừa xoay đầu lại, đã thấy Đại Cát trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại rồi so đối chiếu với con vẹt thật rất lâu, sau đó kích động hét toáng:
“Tiểu Ngư! Chúng ta sắp phát tài rồi!!”
Đọc tiếp