Chương 6 - Váy Cưới Vừa Mặc Đã Bị Phản Bội
ĐỌc từ đầu:
_______
“Anh thích em, Chiêu Chiêu… Đừng bỏ anh lại một mình… được không?”
“Vậy anh phải hứa với em một chuyện.”
“Tối nay, không được lái xe về.”
Ánh mắt Xuyên Trần mơ màng, cúi người xuống: “Chiêu Chiêu đi đâu, anh đi đó.”
Môi tôi bất ngờ bị một thứ mềm mại chạm vào.
Tôi giật nảy người như bị điện giật, đẩy mạnh anh ra: “Xuyên Trần! Anh giở trò lưu manh!”
Bị đẩy ra, anh chỉ bất lực nhìn tôi, trong mắt là nỗi hụt hẫng không thể che giấu, khẽ nói:
“Xin lỗi.”
Tôi không nhịn nổi nữa, nắm lấy tay anh, kéo thẳng về phía khách sạn đối diện:
“Không được làm bộ tội nghiệp, cũng không được chạy lung tung. Tối nay anh phải ngoan ngoãn ở khách sạn, nghe chưa?”
Có lẽ vì say, Xuyên Trần ngoan ngoãn để mặc tôi kéo đi suốt cả đoạn đường.
Nhưng tôi chỉ một lòng muốn thay đổi kết cục bi thảm của anh, lại không hề để ý đến khóe môi người đàn ông ấy đang khẽ cong lên.
7
Sau khi đặt phòng xong, tôi đưa Xuyên Trần vào, ấn anh nằm xuống giường.
Tôi nghiêm túc dặn dò:
“Nằm yên. Không được ra ngoài, không được lái xe. Nghe rõ chưa?”
Anh cười gật đầu:
“Vậy anh nghe lời Chiêu Chiêu rồi, có thưởng gì không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái — còn đòi ăn thêm à? Tôi đang cứu mạng anh đấy!
【Nữ chính ngây thơ quá, hoàn toàn không nhận ra anh ấy giả say luôn kìa HHHH】
【Không lái xe ngoài đường thì lái xe trong phòng thôi mà!】
Đám chữ trước mắt tôi bắt đầu dày đặc.
Tôi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt sáng trong của Xuyên Trần — còn đâu vẻ say khướt ban nãy.
Chỉ còn lại một ánh nhìn sâu thẳm và đầy khao khát.
Tôi chết lặng, vội xoay người: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi…”
Xuyên Trần bất ngờ lật người, đè tôi xuống dưới.
“Đừng đi.”
“Xuyên Trần, anh là anh rể tôi, anh quên rồi sao?”
Tôi hoảng loạn, định vùng dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt hơn.
Anh giữ lấy cổ tay tôi, nhẹ giọng nói: “Anh không phải anh rể em. Đó chỉ là hợp đồng thôi, bọn anh chưa đăng ký kết hôn.”
Hợp đồng?
Đầu tôi như bị treo máy.
“Với lại… anh ký hợp đồng đó là vì…” Giọng anh nhỏ dần, như hơi ngại ngùng.
“Vì sao?”
Chưa kịp nghe câu trả lời, môi tôi đã bị hôn chặn lại. Tôi mở to mắt, hai tay nắm chặt lấy vạt áo anh.
Xuyên Trần hơi nheo mắt, ánh mắt mơ hồ khó đoán. Một tay anh giữ lấy cổ tay tôi đang giãy giụa, tay còn lại ôm eo tôi kéo sát vào người.
“Vì anh muốn đến gần em hơn.” Anh buông tôi ra một chút, đôi mắt đào hoa khẽ hất lên, đuôi mắt ửng đỏ.
“Anh thích em. Luôn luôn thích em.”
Một nụ hôn đầy chiếm hữu cuốn lấy tôi.
Toàn thân tôi như bị rút hết sức lực, mềm nhũn trong vòng tay anh, không còn phản kháng nổi.
“Chiêu Chiêu, thở đi.” Giọng anh vang lên bên tai, mang theo ý cười.
【Cặp đôi này chính thức bị tôi khóa lại rồi nhé!!!】
【AAAAA tại sao lại chuyển sang màn đen?! Tôi còn chưa xem tới đoạn quan trọng mà!!!】
【Làm gì có thứ gì mà hội viên VVVIP như tôi không xem được chứ?!】
8
Không biết có phải vì lương tâm cắn rứt không, nhưng Xuyên Trần… tối đó không làm gì quá đáng với tôi.
Chỉ là để lại đầy dấu hôn trên khắp người tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tay anh vẫn đặt trên eo tôi.
Chỗ cổ hơi nhức, cảnh tượng tối qua hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.
Nhìn gương mặt anh khi ngủ yên tĩnh đến dịu dàng, tôi thật sự muốn đấm cho một cái.
Anh ta là chó sao? Cắn ghê thật đấy.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.
“Chiêu Chiêu, em đi đâu?” Người đàn ông trên giường mở mắt, ánh nhìn mập mờ.
Tôi quay lại như một cái máy, chẳng biết nên trả lời sao. Chẳng lẽ lại nói — tối qua tôi làm vậy… chỉ vì không muốn anh gặp tai nạn sao?
“Em định bỏ rơi anh sao? Chuyện đã đến nước này rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.” Xuyên Trần nhìn tôi, đổi sang vẻ mặt đáng thương.
“Anh còn có hôn ước với chị gái em nữa, chúng ta không phù hợp.” Tôi lấy lại bình tĩnh, nói.
“Anh đã nói rồi, chỉ là hợp đồng thôi. Nếu Chiêu Chiêu để tâm như vậy, anh sẽ đi hủy hôn ngay bây giờ.”
Ai nói em để tâm chứ…
“Em phải quay lại chỗ Thẩm Dự đã…”
Ánh mắt Xuyên Trần tối lại: “Em còn muốn gặp anh ta?”
Tôi nhẹ búng trán anh một cái: “Chỉ là lấy lại đồ của em thôi.”
“Vậy anh đi cùng.”