Chương 3 - Vật Thế Thân Trong Cuộc Chiến Tình Yêu
Đám người đang bàn tán bỗng im phăng phắc khi thấy là Cố Lẫm Xuyên lên tiếng.
Chỉ có Kỷ Tuyền còn chưa cam lòng.
“Được thôi, nhưng cô ta vừa mới hắt rượu vào tôi, mọi người đều thấy. Chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?”
“Còn cả bộ đồ tôi đang mặc, chẳng lẽ không cần đền?”
“Có thể.”
Cố Lẫm Xuyên gật đầu dứt khoát, rồi đột nhiên xoay giọng:
“Nhưng mắt tôi không được tốt, vừa rồi chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Dù sao bộ đó anh cũng định đền mà, thì đền một lần luôn đi.”
Hắn liếc mắt ra hiệu, phục vụ lập tức đưa tôi một chai rượu vừa khui.
“Bộ này chỉ đắt hơn bộ quần áo kia một chút, coi như tôi mời.”
Cố Lẫm Xuyên cười, nháy mắt với tôi:
“Lan Lan, em có muốn hắt lại lần nữa cho tôi xem không?”
Chuyện kết thúc bằng việc Kỷ Tuyền xấu hổ rút lui.
Trên đường về, tôi không nhịn được hỏi:
“Anh không hỏi tôi tại sao lại hắt rượu vào hắn, đã vội ra mặt giúp tôi?”
“Còn nữa, từ khi nào chúng ta có hợp tác dự án?”
Cố Lẫm Xuyên ứng phó với biết bao người, cũng uống chút rượu, giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn lười biếng đáp:
“Em hắt hắn, chắc chắn có lý do. Mà tôi, chỉ cần tin em là đủ.”
“Em đang làm giúp việc ở nhà tôi, liên quan mật thiết đến đời sống riêng tư của tôi. Thế chẳng phải là đối tác quan trọng sao?”
Cố Lẫm Xuyên bật cười, tiếng cười nhẹ như ánh trăng, len qua tầng mây lạnh nhạt.
Tối nay hắn có chút khác lạ.
Nhưng tôi lại không nói rõ được là khác ở đâu.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt hỏi:
“Ba em bỏ em lại như vậy, em không oán ông ấy sao?”
Trước khi thành nhà giàu mới nổi, nhà tôi rất nghèo, nghèo đến mức mẹ tôi cũng bỏ đi.
Ba tôi một mình vừa lo chạy việc, vừa chăm tôi.
Thế mà ông chưa từng để tôi đụng vào việc nặng.
Ông bảo, con gái thì tay phải mềm mại, để cầm bút, để đọc sách, không phải để làm việc chân tay.
Lương Uyển Uyển không biết, tôi thi đậu đại học thật sự bằng năng lực của mình.
Sau đó lấy số tiền Ba định quyên tặng cho trường để… mua túi.
Cho nên, tôi có oán – oán sao lúc khó khăn ông không nói gì, oán sao ông cứ thế bỏ đi, liên lạc cũng không được.
Nhưng những điều đó, Cố Lẫm Xuyên không cần biết.
Tôi nói đùa:
“Có chứ, oán lắm, oán sao không báo trước để tôi đi quét sạch mấy cửa hàng trước khi phá sản.”
Lại thở dài một tiếng:
“Không biết ông ấy trốn đâu rồi, giờ sống có tốt không.”
“Chắc là sống tốt.” Cố Lẫm Xuyên đột nhiên nói, “Tôi đoán vậy.”
7
Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng “ục ục ục”.
“Dì Thẩm còn đun nước giờ này sao?”
Tôi bước vào bếp, chẳng thấy bóng người cũng chẳng thấy nồi nước nào.
Còn đang thắc mắc không biết dì Thẩm đi đâu, thì nghe thấy Cố Lẫm Xuyên giải thích:
“Dì ấy có việc xin nghỉ rồi.”
“Vậy tiếng vừa nãy là gì?”
Cố Lẫm Xuyên ấp úng, hơi ngượng: “Là… bụng tôi. Tôi đói.”
“Lúc nãy mải xã giao, chưa kịp ăn gì.”
Chà, tôi thì ăn no nê rồi.
Tối nay tôi đã chén không ít bánh ngọt.
Vừa đặt chân lên cầu thang, đã thấy hắn nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp.
Tim tôi mềm nhũn, thử dò hỏi: “Anh muốn tôi nấu gì đó cho ăn không?”
Tôi chỉ khách sáo hỏi vậy thôi, ai ngờ Cố Lẫm Xuyên lại thật sự không khách sáo tí nào.
Gật đầu cái rụp, chẳng để tôi có cơ hội rút lại lời.
Tôi vừa lục nguyên liệu trong tủ lạnh vừa tranh thủ cảnh báo:
“Nấu cơm hơi chậm đấy, hay tôi gọi đồ ngoài cho nhanh nhé?”
“Không cần, tôi muốn ăn đồ cô nấu.”
“Lần cuối tôi nấu là mấy năm trước rồi đấy, anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Nếu dở quá thì sao?”
“Không sao, đói quá rồi, cái gì cũng ăn được.”
Cố Lẫm Xuyên ngoan ngoãn ngồi ngoài phòng khách chờ gần một tiếng, không hề giục tôi.
Khi tôi bưng nồi đặt lên bàn, hắn nhìn đến ngây người.
“Món gì thế? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Bò hầm cà chua.”
Cố Lẫm Xuyên dùng đũa khều một cái.
“Không chỉ vậy đúng không?”
Tôi đành thú thật: “Còn có khoai tây, cà tím, súp lơ, cải làn, bào ngư, cá tuyết, tôm biển, và nước hầm gà.”
Tại mỗi món trong tủ lạnh chỉ còn một ít, tôi lại sợ anh tôi không đủ no, nên cho mỗi thứ một tí.
Rồi lại lo thiếu dinh dưỡng, nên cho thêm một tí nữa.
Rồi nghĩ đến màu sắc hài hòa… cứ thế mà trộn hết vào nồi.
Thấy sắc mặt Cố Lẫm Xuyên biến đổi, tôi vội đề nghị: “Hay là… gọi đồ ngoài nhé?”
“Không, tôi ăn.”
Chưa kịp bưng nồi đi, hắn đã giật lấy, ăn như thể ba ngày chưa chạm vào cơm.
Tối hôm đó, Cố Lẫm Xuyên phải vào viện.
Cũng may không nghiêm trọng, bác sĩ bảo truyền nước xong là ổn.
Tôi cuộn mình trên ghế salon, nhìn hắn với bao áy náy… đến mức thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh.
Cố Lẫm Xuyên chống cằm bên cạnh, vô tội chớp mắt nhìn tôi.
Khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể đếm từng sợi lông mi của hắn.
“Cô tỉnh rồi?”
Hắn đưa tay vén tóc tôi sang một bên.
Ngón tay thon dài nhẹ lướt qua mặt tôi.
Quá cay rồi.
Chắc đầu hắn bị tôi nấu hỏng mất.
Tôi bật dậy như lò xo, phóng ngay đến cửa.
“Anh đợi ở đây, tôi đi gọi bác sĩ khám lại cho anh!”
Cố Lẫm Xuyên liền đổi sang nụ cười lạnh:
“Sớm biết vậy, tối qua tôi để cô nằm luôn dưới sàn cho rồi.”
“Tôi ăn đồ cô nấu mới bị như vậy, cô không muốn lấy lương nữa định đối xử với sếp thế à?”
Miệng độc thế này… tôi an tâm rồi.
Tôi ngoan ngoãn: “Vậy… Cố tiên sinh muốn tôi làm gì?”
8
Người hỏi câu đó đúng là hối hận đến xanh mặt.
Tôi nghi ngờ thư ký của Cố Lẫm Xuyên chắc đã nghỉ việc, nếu không sao bao nhiêu tài liệu với giấy tờ đều đổ lên đầu tôi?
Không chỉ bắt tôi học đọc báo cáo, hợp đồng, còn bắt viết bản phân tích.
Không sợ tôi bán hết bí mật của tập đoàn Cố thị cho đối thủ chắc?
“Trước khi tôi về nhà phải làm xong. Không hiểu có thể hỏi tôi. Thư phòng cho mượn.”
“Không làm xong thì trừ nửa lương, lễ tết giảm còn ba lần lương cơ bản.”
Đúng là lời đe dọa ác độc.
Giết chết mọi hy vọng phản kháng của tôi.
Chưa hết, hắn còn như sếp kiểm tra nhân viên, không ngừng gửi tin nhắn:
【Dậy chưa? Làm việc đi.】
【Đọc đến đâu rồi?】
【Không hiểu cũng không hỏi à?】
【Câu hỏi ngốc cỡ nào tôi cũng không chê cô đâu, thật sự không có gì cần hỏi à?】
【Vấn đề đời sống cũng được, ví dụ hỏi tôi ăn gì chẳng hạn?】
【Không hỏi đúng không?】
【Vậy tôi hỏi.】
【Dì Thẩm nấu gì cho cô?】
【Cao cấp hôm nay người tôi mang tới không có cái nào lọt mắt sao?】
【Tôi tôin làm rồi, đang trên đường về, vừa đi ngang tiệm bánh ngọt, cô có muốn ăn không?】
Ngoài lúc thật sự có chuyện cần hỏi, tôi chẳng buồn trả lời.
Bên ngoài như quan tâm, thực chất là… sếp cứ spam liên tục.
Bực nhất là, tối về lại còn phải đối mặt với hắn.
Làm việc như xuống mồ, mà tôi thì sống luôn trong mồ.
Thỉnh thoảng còn phải kiêm luôn vai nha hoàn, vì Cố Lẫm Xuyên có lúc như ngừng hoạt động, sống không nổi nếu không có người chăm.
Sáng dậy sớm thì bị bắt thắt cà vạt cho hắn.
Tôi cố tình buộc thành nơ bướm cho hắn chùn bước.
Ai ngờ Cố Lẫm Xuyên lại kiên nhẫn dị thường.
“Để tôi dạy cô.”
Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, lòng bàn tay ấm áp phủ lên tay tôi, từ từ chỉ dẫn cách thắt nút Windsor.
Đáng lẽ năm phút là ra khỏi phòng hắn, kết quả quấn quýt tận nửa tiếng.
Tối đến tắm lại quên mang đồ.
Lúc thì thiếu áo ngủ, lúc thì thiếu quần.
Đến lần thứ N tôi phải đưa sữa tắm cho hắn, tôi thật sự nhịn không nổi.
“Bình thường anh có sở thích nghịch sữa tắm à?”
“Không nghĩ đến khả năng, nhà tắm ở ngay trong phòng, anh có không mặc gì cũng đâu cần chạy ra?”
Vừa nói dứt lời, Cố Lẫm Xuyên mới tắm xong, lau tóc bằng khăn, ánh mắt đề phòng nhìn tôi:
“Nếu cô đột nhiên xông vào thì sao?”
“Tôi không tin cô.”
Tôi lặng lẽ nhìn chiếc áo choàng tắm mở toang của hắn.
Giọt nước trên tóc rơi xuống cổ, trượt theo cơ ngực săn chắc, rồi xuống vùng bụng đầy múi, rồi lại tiếp tục…
Tôi vội quay đi, nuốt nước bọt.
“Chuyện nực cười! Tôi là loại người đó à?”
“Anh với tôi đứng gần nhau thế này, khác gì đâu.”
“Anh nghĩ tôi sẽ thật sự bị…?”
Chưa nói xong, tay tôi nóng rực.
Quay đầu lại thì thấy Cố Lẫm Xuyên đặt tay tôi lên ngực hắn.
Tim tôi đập thình thịch như đánh trống.
Dù vậy miệng vẫn không chịu thua:
“Cũng… cũng chỉ thế thôi.”