Chương 2 - Vật chứa

Dì tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm, còn mượn rất nhiều tiền, xây dựng một trạm cứu trợ nho nhỏ nhằm tiếp nhận những đứa bé bị bỏ rơi trong làng.
Phần lớn trong số đó là các bé gái.
Ban đầu người trong làng đều chê dì lo chuyện bao đồng, nhưng dì cũng không thèm để ý mà ngày nào cũng ra ngoài tìm trẻ bị bỏ rơi.
Dần dần, trẻ em ở trạm cứu trợ ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu có người chủ động đưa trẻ tới cửa.
Nhưng càng nhiều trẻ em thì càng cần nhiều tiền hơn, tiền dì gom góp rất nhanh đã tiêu hết.
Nhà chúng tôi cũng không có tiền gì, lúc trước cũng đã lấy ra hết rồi.
Dì gõ cửa từng nhà trong làng, nhưng không ai chịu giúp dì.
Tiếng trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn vang trời, mắt thấy trạm cứu trợ sắp chống đỡ không nổi nữa.
Nhưng sau đó không biết tại sao, dì đột nhiên lại có tiền, rất nhiều tiền.
Dì mở rộng trạm cứu trợ, thức ăn cho bọn nhỏ cũng tốt hơn rất nhiều.
Thậm chí dì còn mời mấy bảo mẫu chuyên môn là người trong thành phố đến chăm sóc cho bọn nhỏ.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà hình như dì út càng xinh đẹp hơn trước kia.
Dì giống như đã quên chuyện lúc trước bị dân làng cự tuyệt ngoài cửa, ngược lại mang quà đi thăm hỏi từng nhà.
Sau đó tôi mới nghe người ta nói, dì út là đi làm giao dịch với bọn họ.
Dì nói nhân lực ở trạm cứu trợ có hạn, không có cách nào chú ý đến tất cả trẻ bị bỏ rơi gần đó.
Chỉ cần dân làng nhìn thấy trẻ bị bỏ rơi rồi đưa tới cửa, là có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
Không ai có thể vượt qua được sức mạnh của đồng tiền.
Tôi nhìn vẻ mặt điên cuồng vặn vẹo của bọn họ, không nén nổi nghi hoặc.
Người trong làng này không nhiều lắm, lấy đâu ra nhiều trẻ sơ sinh bị bỏ rơi như vậy?.
Nhưng sau này tôi mới biết, có.
Rất nhiều.
Trẻ sơ sinh liên tục bị bỏ rơi không ngừng…