Chương 4 - Vầng Trăng Lạc Nhân Gian

Đương nhiên Lục Hành không phải người dễ đối phó, hắn đối xử với người ngoài vừa hung dữ vừa ngạo mạn, nhưng mà hắn lại luôn dịu dàng với ta, hết đưa tặng rất nhiều đồ cổ quý giá đến tự tay xuống bếp nấu chè cho ta, những lúc rảnh rỗi còn dẫn ta trốn ra khỏi phủ đi chơi, lúc bận bịu lại không quên phái ám vệ tới dặn dò ta phải ăn cơm đầy đủ —— Ta không tin hắn không thật lòng với mình.

Ta quỳ trong từ đường hai ngày hai đêm, cuối cùng thành công dùng nước mắt khiến phụ huynh phải thỏa hiệp.

Lục Hành rất yêu ta, mặc kệ có phải một đời một kiếp một đôi người hay không, năm mười bốn tuổi ta đã nhận được lời thề: Ta mãi mãi là ánh trăng sáng trên đầu quả tim Lục Hành. 

Chờ Lục Hành lên triều, ta bước sang điện của Thẩm Vãn Tranh.

Gần đây tinh thần nàng ta sáng sủa phấn chấn lên rất nhiều, trông thấy ta cũng tươi cười chào đón. Nhưng hôm nay ta lại không đến để nói chuyện phiếm.

“Lâu nay Thẩm cô nương vẫn ở Đông Cung, không biết tương lai cô đã có tính toán gì chưa?”

"Bổn cung có một vị đường đệ dung mạo tuấn tú, dáng vẻ lịch thiệp, học thức xuất chúng, trong nhà cũng rất được cha mẹ thương yêu… Thẩm cô nương thấy thế nào?" Ta nghe giọng mình phát ra mang theo vài phần ngạo mạn rất xa lạ.

Sau một hồi lâu yên tĩnh, khuôn mặt Thẩm Vãn Tranh trở nên trắng bệch. Nàng quỳ rạp xuống đất, đầu cúi rất thấp. Âm thanh run rẩy: “Nương nương có thể để dân nữ ở lại bên mình được không? Dân nữ chỉ muốn chăm sóc nương nương và điện hạ cả đời, cầu xin nương nương…”

Những câu này như tiếng sấm vỡ vụn đánh thẳng vào màng tai ta.

Ta hẳn phải trách cứ Thẩm Vãn Tranh, quở trách nàng không nên dòm ngó thứ không thuộc về mình, nhưng cuối cùng ta chỉ biết xoay thân chạy trối chết ra ngoài.

Đến giờ lên đèn Lục Hành mới bước vào điện của ta. Khuôn mặt hắn mang theo vài phần tức giận xa lạ, hắn hỏi: “Chiêu Chiêu, tại sao nàng muốn đuổi Vãn Tranh đi?”

Ta cúi đầu không đáp, cũng không biết mình nên nói gì. Ta rất muốn ỷ vào phần tình cảm giữa mình và Lục Hành, nhưng không rõ nên nói thế nào cho hắn hiểu.

Lục Hành đi tới đi lui vài vòng, âm điệu mềm xuống: "Chiêu Chiêu, ta biết nàng không phải người ác độc như vậy. Trước kia Vãn Tranh phải chịu rất nhiều khổ sở…"

Hắn nắm bờ vai ta: "Chúng ta cho nàng ấy một ngôi nhà, để nàng ấy ở Đông Cung cùng nàng, có được không?"

Ngữ khí cực kỳ mềm mỏng mang theo mười phần thân mật dỗ dành. "Không phải chính nàng cũng rất thích Vãn Tranh đó sao?"