Chương 5 - Vận May Từ Nam Thần Học Bá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngày thứ bảy.

Sắp Tết, trời càng ngày càng lạnh, thở ra khói.

Sáng đó tôi gội đầu, không kịp sấy khô, cứ thế xõa tóc đến trường.

Vào lớp, tóc tôi mới khô được một nửa.

Một bạn nam ngồi đầu bàn cản tôi lại:

“Cậu tìm ai… Ối mẹ ơi, Hạ Kim Triêu?! Mắt cậu sao to thế này?!”

Cậu ta nhìn tôi như gặp ma.

Quá lố rồi đó?

Tôi mặc kệ, quay người đi về chỗ.

Mới phát hiện — Giang Bạc Dự đã về.

Cậu đang đọc sách. Tóc cắt ngắn hơn một chút, gọn gàng sạch sẽ, mấy ngày không gặp, dường như còn đẹp trai hơn cả trước.

Nghe thấy tiếng phía trước, cậu ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp tôi, sững người.

Cả lớp lặng thinh, tôi như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Tôi do dự, rồi mỉm cười với cậu ấy:

“Cậu đến rồi.”

“Ừm.” — Cậu gật đầu nhẹ, coi như đáp lại.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng… nói ra chỉ khiến cậu chán ghét tôi thêm thôi, phải không?

Vậy là tôi nuốt hết tất cả vào lòng, lặng lẽ trở về chỗ ngồi.

Không khí ngượng ngập.

Giang Bạc Dự liếc nhìn tôi một cái, bỗng hỏi:

“Sao cậu không đeo kính nữa?”

Cậu ấy đang… quan tâm tôi sao?

Tim tôi bỗng đập mạnh hai nhịp.

Nhưng rất nhanh, tôi tự trấn tĩnh lại.

Có lẽ cậu ấy hỏi vậy chỉ vì tôi không đeo kính trông lạ quá, khiến cậu khó nhận ra mà thôi.

Tôi mím môi, khẽ cười:

“Tự dưng muốn đổi phong cách thôi.”

“Cũng đẹp.”

Cậu cúi đầu, hơi thở nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Tôi hỏi cậu ấy:

“Còn cậu thì sao? Sao… mấy ngày nay không đến lớp?”

“Viêm ruột thừa cấp tính, phải nằm viện mấy hôm.”

Tôi khựng lại, kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu lại tỏ vẻ thản nhiên, lặng lẽ nhìn vào sách.

“Ồ.” Tôi khẽ gật đầu, lấy sách ra.

Trong lòng bỗng thấy trống rỗng.

Quả nhiên, tôi chưa từng bước vào thế giới của cậu ấy.

Không có số điện thoại, không biết chuyện quá khứ, ngay cả sinh nhật hay lúc cậu ấy bệnh cũng không hề hay biết.

“À đúng rồi.” Giang Bạc Dự bỗng nhìn tôi, ngón tay cái gõ nhè nhẹ vào nắp bút, ánh mắt sâu thẳm:

“Tôi nghe nói gần đây cậu thường xuyên tìm… Chung Dịch Minh?”

Tên tóc vàng được cậu ấy gọi thẳng tên khiến tôi giật mình.

Không ngờ cậu mới quay lại mà đã nghe mấy tin đồn đó.

Tôi cười khổ, hơi lúng túng:

“À, đúng là có chút chuyện nên tìm cậu ta…”

“Tránh xa hắn ra.”

Hả?

Tôi ngơ ngác nhìn cậu.

Giang Bạc Dự cụp mắt xuống, lật sách, ánh mắt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ cảm xúc:

“Sắp thi đại học rồi, đừng để một thằng côn đồ làm ảnh hưởng tương lai của cậu.”

Vậy… đây là gì?

Khuyên bảo “cô gái lầm đường lạc lối” sao?

Không phải cậu ghét tôi lắm à? Sao lại nói mấy lời này?

Tôi không hiểu nổi cậu nghĩ gì, cũng không dám hỏi.

Chỉ có thể im lặng đáp:

“Cảm ơn, tôi biết mà. Tôi tự biết chừng mực.”

Cả ngày hôm đó, tôi và Giang Bạc Dự đều trong trạng thái khó xử, ngượng ngập.

Tâm trạng rất tệ.

Sắp tan học, tôi lại đi rình bắt tóc vàng – Chung Dịch Minh.

Lần này, hắn lại trốn mất tiêu.

Không bị đánh, tôi thấy ngứa ngáy toàn thân, khó chịu không chịu được.

Trên đường ra cổng trường, một nam sinh lớp 4 tốt bụng chỉ cho tôi hướng:

“Chị dâu ơi, Minh ca đang ở hẻm sau đó!”

Chuyện cậu ta gọi tôi là “chị dâu” vô lý thế nào tôi cũng không buồn truy cứu nữa, lập tức lao đi tìm Chung Dịch Minh.

Hẻm sau trường.

Đèn đường mờ ảo. Chung Dịch Minh quay lưng về phía lối vào, đang gọi điện.

Điện thoại bật loa ngoài, bên kia vang lên giọng đàn ông trung niên — có vẻ là bố hắn.

“Gọi điện làm gì? Tao đang bận.”

“Bố, lo cho con chuyện chuyển trường đi.”

“Đang yên đang lành, chuyển trường làm gì?”

Chung Dịch Minh im lặng chốc lát, rồi nói:

“Con bị bắt nạt học đường.”

Đầu dây bên kia im lặng dài đằng đẵng.

“… Mày bắt nạt ai rồi?”

Chung Dịch Minh sụp đổ:

“Là con! Là con bị bắt nạt! Nói với bố cũng chẳng xong, thôi, bố mau lo giùm đi!”

Hắn bực bội cúp máy, quay đầu lại thì thấy tôi đứng đó, giật mình như thấy ma.

“Sao cô dai như đỉa vậy hả?!”

Tôi chạy tới, túm cổ áo hắn:

“Cậu định làm gì? Muốn đi đâu?”

“Tổ tông ơi, tha cho tôi đi! Tôi lạy cô đấy!”

“Không được! Nói cho cậu biết, cậu đừng hòng trốn! Cậu đi đâu, tôi theo đến đó!”

Chung Dịch Minh nhịn và nhịn, đến mức không thể nhịn nổi nữa, đẩy mạnh tôi ra:

“Hạ Kim Triêu, cô quá đáng vừa thôi!”

Tôi loạng choạng vài bước, trượt chân rơi xuống bậc thang phía sau.

Phía dưới bậc thang là một đống bàn ghế cũ hỏng chất đống.

“Aaa!”

Tôi ngã nhào xuống, âm thanh lạch cạch loảng xoảng, toàn thân đau nhức, nước mắt trào ra.

Chung Dịch Minh hốt hoảng, vừa định chạy tới thì bị một người hất mạnh ra.

“Hạ Kim Triêu!”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc.

Giang Bạc Dự vội vã chạy đến, dừng lại trước mặt tôi.

Cậu đứng ngược sáng, gương mặt không rõ, chỉ thấy hơi thở hóa thành làn khói trắng trong ánh đèn mờ.

“Cậu sao rồi?”

“Tớ… chắc không sao đâu.”

Tôi gắng gượng muốn đứng lên, nhưng chân đau quá, ngã bệt xuống.

Tôi lại cố gắng đứng dậy.

Giang Bạc Dự nắm lấy tay tôi, kéo tôi dậy, tay kia ôm vai tôi, giữ không cho ngã tiếp.

Tư thế này… gần như ôm nhau.

Tim tôi đập rộn ràng, mặt nóng bừng.

Giang Bạc Dự ngẩng đầu, nhìn về phía Chung Dịch Minh, giọng lạnh như băng:

“Cậu đừng quá đáng quá.”

Chung Dịch Minh sốc toàn tập.

“Gì cơ? Tôi? Tôi quá đáng? Tôi mẹ nó…”

Hắn nhìn Giang Bạc Dự rồi nhìn tôi, tức đến nghiến răng ken két.

“Mẹ nó!”

Chung Dịch Minh đạp mạnh vào tường, trầm ngâm vài giây, liếc tôi và Giang Bạc Dự một cái, rồi nghẹn khuất quay người bỏ đi.

Đám đàn em của hắn vẫn đứng chờ, vây quanh hỏi:

“Minh ca, cần bọn em xử nó không?”

“Cút!”

“Dạ, hiểu rồi…”

Tôi nhìn về phía đầu hẻm, không còn bóng người nào nữa.

Chung Dịch Minh gượng gạo nói:

“Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Không cần. Không nghiêm trọng lắm, mai là đỡ thôi.”

Tôi rút tay lại, lùi một bước, nhưng chân đau, suýt nữa đứng không vững, phải tựa vào tường.

“Sao cậu đến đây vậy?” Tôi cười gượng.

Mặt tôi bị trầy vài chỗ, cười cái là đau, tôi hít sâu một hơi, không dám sờ, cũng không dám để Giang Bạc Dự phát hiện.

“Đi ngang qua.”

“Trùng hợp thế?”

“Ừ.”

Cậu nhìn tôi, trong mắt như chất chứa cả ngàn câu muốn nói, nhưng trầm mặc một lúc, cuối cùng không kìm được mà hỏi:

Tại sao lại theo đuổi một tên côn đồ như hắn?”

“Hả?”

Tôi sững người, nhìn vào ánh mắt cậu.

À, đúng rồi… tin đồn trong trường là vậy.

Nhưng không phải cậu ghét tôi sao? Tôi theo ai, liên quan gì đến cậu?

Lúc này, tôi mới nhận ra — tôi luôn canh cánh trong lòng chuyện cậu nói tôi phiền.

Tôi cúi đầu, có chút bực dọc, cố ý nói:

“Muốn yêu đương thôi, liên quan gì đến cậu?”

“Muốn yêu đương?”

Cậu tức đến mức bật cười:

“Muốn đến vậy? Bị hắn đánh bầm dập mặt mũi cũng không sao?”

Oan ức thật đấy.

“Không phải vậy đâu, tôi đâu bị đánh mỗi ngày. Hồi nãy chỉ là… ngoài ý muốn. Hắn cũng không xấu…”

“Hắn không xấu?”

“Cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong!”

“Đủ rồi!”

Cậu nắm lấy vai tôi, ép tôi dựa sát vào tường, đôi mắt đỏ hoe:

“Hạ Kim Triêu, sao cậu lại thành ra thế này?”

Tôi chưa bao giờ thấy cậu như vậy, ngây người.

Cậu nhìn tôi, nghiến răng:

“Đừng tự làm khổ mình nữa. Cậu muốn yêu đương phải không? Thì… tôi yêu với cậu, được không?”

Trong ngõ nhỏ, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy kim rơi.

Tôi dường như nghe được tiếng tim hai người đập lỡ nhịp, giao hòa.

Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần… gần đến mức như sắp hôn nhau.

Ánh mắt cậu cũng chậm rãi rơi xuống môi tôi.

Tôi ngây ngốc nhìn cậu, tim đập như trống trận.

Ngoài hẻm, có tiếng bảo vệ:

“Ai trong đó đấy?”

Hai đứa giật mình, vội vã tách ra.

Giang Bạc Dự lúng túng, mắt tránh né:

“Xin lỗi, vừa rồi… tôi cũng không biết bị sao nữa.”

“Không… không sao. Tôi… thật ra không nghe rõ cậu nói gì đâu. À, tôi về nhà đây!”

Tôi nói xong, vừa cà nhắc vừa chạy khỏi hẻm.

Giang Bạc Dự lặng lẽ nhìn theo bóng tôi khuất xa, mãi sau mới chậm rãi rời khỏi ngõ nhỏ.

Về đến nhà, tôi lăn qua lộn lại cả đêm, không sao ngủ được.

Trong đầu cứ hiện lên ánh mắt của cậu ấy lúc đó.

Khoảnh khắc đó… suýt chút nữa… chúng tôi đã hôn nhau…

Có lẽ, chỉ là do trời tối mịt, cảm xúc nhất thời bốc lên.

Tỉnh táo lại rồi, cậu ấy đương nhiên sẽ hối hận.

Làm sao có thể… có người thích tôi được chứ.

Làm sao có thể là cậu ấy.

Tôi hít sâu, cố kìm lại cảm giác muốn khóc, chui vào chăn, ép mình ngủ.

Lăn lộn nửa đêm, cuối cùng cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau đến trường, tôi không chỉ mặt mày bầm tím, mà ngay cả mắt cũng sưng vù.

Để che giấu, tôi đành đeo lại cặp kính dày cộp.

Giang Bạc Dự đến rất muộn.

Vừa bước vào lớp, cậu ấy im lặng ngồi xuống, mang theo một cơn gió lạnh.

Không ai chào ai.

Dù sao… chuyện tối qua lúng túng như vậy, cậu ấy tránh mặt tôi cũng là điều dễ hiểu.

Tôi cố gắng không để tâm, dồn hết đầu óc vào học.

Sắp thi đại học rồi, chẳng còn gì quan trọng hơn.

Tối đến, tôi không ra ngoài ăn, cắn hai miếng bánh mì mang theo, tiếp tục ngồi làm đề.

Tối nay tôi làm đề toán tỉnh Giang Tô — bài cuối cùng khó khủng khiếp, mỗi đề bài thôi cũng dài vài trăm chữ. Tôi đọc cả buổi chẳng nghĩ ra cách giải.

Cửa sau mở, người ra vào liên tục.

Cuối cùng, có hai cô bạn đi ngang qua vừa đi vừa tám chuyện:

“Nghe nói Chu Vũ Thiến vừa xuất hiện ở cổng trường kìa.”

“Chắc đến tìm Giang Bạc Dự rồi?”

“Chắc chắn luôn.”

Chu Vũ Thiến đến…

Tôi sững người.

Tay siết chặt cây bút, thấy bản thân thật nực cười.

Tôi với Giang Bạc Dự — căn bản không thể có chuyện gì cả.

Có Chu Vũ Thiến rồi, cậu ấy việc gì phải để ý tôi?

Trong lớp vắng tanh, chỉ còn mình tôi.

Tôi ngây ngốc nhìn bài thi, lòng u ám.

Một lúc sau, tôi hít sâu, chỉnh lại tinh thần, tiếp tục làm bài.

Nhưng càng làm, càng thấy khó chịu, bực bội.

Càng bực, càng làm không ra. Tìm được manh mối thì tính mãi lại tính sai.

Tôi vò đầu bứt tóc, không hiểu sai ở đâu.

Chợt, phía sau vang lên giọng nói mát lạnh:

“Không phải giải như vậy.”

Tôi giật mình quay lại.

Giang Bạc Dự đã đứng ngay cạnh tôi, cúi người, lấy cây bút trong tay tôi.

“Cậu xem, dữ kiện này cậu chưa hề dùng đến.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)