Chương 1 - Người gần nhất, người xa nhất (1) - Vân Hồ Bất Hỉ
Thiên hạ này, đất nước này vốn không phải là hoài bão của cô
________
Sáng sớm, sương mù dày đặc bao trùm lên vạn vật. Tuy bệnh viện Từ Tế trên đại lộ Gia Đức Lí ở khu tô giới Pháp vẫn chưa mở cửa nhưng đã có một nhóm người chờ khám bệnh đứng tụ tập ở đây.
Có một bóng đen bước ra từ chiếc xe ô tô riêng, người đó đi thẳng tới thang máy giữa đại sảnh với những bước đi vững vàng mà tao nhã.
Ở trước cửa văn phòng tầng 4 của cô, nữ trợ lý đã đứng đợi từ trước cười mà nói: “Chào buổi sáng viện trưởng.”
Cùng lúc đó, cô ấy mở cửa văn phòng ra, một tay đón lấy chiếc túi từ tay cô.
“Chào buổi sáng.” - Cô vừa nói vừa đi tới bàn làm việc.
Bên trong căn phòng có mùi ẩm mốc lạnh lẽo, ẩm mốc cùng với mùi của thuốc sát trùng.
Cô từ từ cởi chiếc găng tay ra, để lộ đôi bàn tay trắng nõn thon thả. Sau khi rút hai chiếc kẹp tóc để cố định mũ ra, cô cởi chiếc mũ ra rồi đặt nó lên bàn cùng với đôi găng tay.
Cô đi ra sau bàn làm việc, đứng trước cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài trời, sương mù dày đặc, không hề có dấu hiệu tan đi. Từ vị trí này nhìn ra, cành lá rậm rạp của cây ngô đồng Pháp gần như chạm vào cửa sổ.
Sau khi đứng nhìn một hồi, cô đi đến giá treo quần áo, cởi áo khoác ra rồi mặc áo blouse trắng vào. Chiếc áo trắng có phần rập khuôn, nó được cắt may khá ổn, vừa đúng kích cỡ. Nó không những phù hợp với yêu cầu của bệnh viện mà còn tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô, khiến cô trông điềm tĩnh và có khí chất hơn.
Cô nhìn chính mình thông qua chiếc gương ở đó. Cô đeo một cặp kính gọng vàng, khi cười, đôi mắt ẩn sau cặp kính đó hiện lên mấy nếp nhăn.
Cô cũng không còn trẻ người non dạ như trước nữa rồi…… Cô nhìn vào gương, sửa sang lại mái tóc đang búi của mình, để cho không sợi tóc nào rơi loạn xuống nữa.
Có tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, theo sau đó là thư ký tiến vào nói: “Viện trưởng, đã đến giờ rồi đi họp rồi. Những người quản lý đều muốn gặp ngài.”
Cô liếc nhìn, biểu thị bản thân đã biết.
Đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ vang lên, đã 8 giờ sáng rồi.
Tuy rằng cô không nghe thấy tiếng ở bên ngoài đại sảnh nhưng cũng có thể tưởng tượng ra tiếng bước chân ồn ào cửa những người chờ ngoài cửa khi nãy……
Trong lòng cô có chút phấn khích, cô ước gì ngay lúc này, mình đang ngồi ở phòng khám cho bệnh nhân.
Tuy nhiên chuyện trước tiên cô cần làm là phải đi ứng phó với hội thành viên của bệnh viện này. Theo lời của vị viện trưởng cũ thì, đó là đám người sẽ khiến người khác phải đau đầu.
“Tiểu Mai, ta tới đây cũng được hai tuần rồi nhỉ?” - Cô vừa ra khỏi phòng làm việc vừa nói với thư ký.
“Đúng vậy, người cũng đã hai tuần không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.”
Mai Diễm Xuân là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu. Cô ấy vừa cười vừa tiến lên mở cửa phòng hội nghị cho cô.
Trong phòng sớm đã có rất nhiều người tới rồi. Khi nhìn thấy cô, cả đám đàn ông đều đứng dậy.
Cô đi về phía vị trí của mình, gật đầu với mọi người, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Mời các vị ngồi. Lần đầu gặp mặt, tôi là Catherine Trình.”
Cô nói một tràng tiếng Anh vô cùng lưu loát, dường như không thể nghe ra có khẩu âm địa phương nào.
Mai Diễm Xuân đứng ở cửa phòng hội nghị, sau khi thấy Catherine Trình bắt đầu bình tĩnh chủ trì cuộc họp thì từ từ đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Cô biết rõ đây không chỉ là một cuộc họp đơn giản, nó sẽ quyết định số phận tương lai của bệnh viện này.
Trước muôn vàn khó khăn, cô nàng viện trưởng xinh đẹp này liệu có thể làm được điều mà người viện trưởng cũ không làm được không? Mọi chuyện đều chưa thể biết được.
Mai Diễm Xuân thở dài.
Bỗng nhiên có tiếng còi xe ô tô vang lên từng hồi khiến cô giật mình.