Chương 15 - Vai phụ
Ra khỏi căn nhà này, Bình lại chẳng biết phải đi đâu. Cô đứng trước cửa, trong đầu tự lục tìm một địa chỉ nào đó mà cô có thể đến. Bạn cũ Đại Học cô gần như đã mất hết liên lạc, chỉ còn An nhưng giờ này cô ấy đang lên giảng đường, bộ đồ ở nhà này lại không phù hợp để ra một quán café nào đó. Cô nhìn cánh cửa đối diện rồi lắc đầu để gạt suy nghĩ nhất thời gần hình thành trong đầu.
- Thật thảm hại! – Bình lẩm bẩm.
Vừa lúc đó cửa nhà Minh mở, anh cũng kịp nghe ba tiếng cô vừa nói.
- Cậu đang nói tôi đấy à?
- Không, không phải!
Bình đưa hai tay lên vẫy ý phủ định. Cô nghe tiếng cửa sau lưng mình chuẩn bị mở, cô nghĩ không thể để Khánh nhìn thấy cô và Minh nói chuyện với nhau, theo phản ứng nhất thời, cô lao đến đẩy Minh vào nhà cùng mình rồi đóng cửa lại. Khánh mở cửa ra chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa đóng nhà đối diện.
- Cậu…
Bình đưa ngón tay lên môi, “suỵt” ra hiệu giữ im lặng. Cô áp sát tai vào cửa cố nghe tiếng bước chân của Khánh rời đi. Khi đã yên tâm là Khánh đi xa rồi, cô quay người lại thở phào nhẹ nhõm.
- Tại sao cậu phải làm thế?
- Tôi không muốn Khánh thấy tôi và cậu.
- Anh ta sẽ ghen sao? Hay cậu sợ tôi sẽ làm anh ta tổn thương.
- Cậu nói nhảm nhí gì thế, thôi tôi về đây! – Bình quay lại cầm tay nắm cửa.
Minh giữ tay cô lại.
- Đã vào nhà bạn cũ thì nên uống một tách trà rồi hẵng đi.
- Tôi không uống trà.
- Vậy thì café nhé!
- Để khi khác nha, hôm nay tôi không có tâm trạng.
Bình vặn tay nắm cửa nhưng Minh đẩy cô vào trong, đứng chắn ngay cửa.
- Tôi không biết! Cậu đã đến đây rồi thì nên uống với tôi thứ gì đó.
- Tránh ra đi, đừng chơi trò trẻ con.
- Không lẽ cậu muốn chơi trò người lớn?
Vẻ mặt của Minh đầy khiêu khích.
- Thôi được rồi, một lúc thôi, 4 giờ tôi phải đi đón con.
Minh cười rất thỏa mãn như thể anh vừa đoạt được giải thưởng cao trong kỳ thi nào đó, anh đẩy cô vào ngồi xuống ghế, ra hiệu cho cô biết là đợi anh vài phút rồi đi thẳng vào bếp.
- Cậu chuyển đến đây lâu chưa? – Bình lên tiếng hỏi để phá đi bầu không khí quá yên tĩnh.
- Hồi đầu tháng. – Minh nói vọng từ trong bếp ra.
- Thế còn về Việt Nam, từ khi nào?
- Cách đây một năm.
- Lâu thế rồi cơ à.
Minh đặt xuống bàn hai tách café, một cho Bình và một cho anh.
- Ừ, lâu rồi, muốn đến tìm cậu mà không biết cậu ở đâu.
- Đừng có nói đùa. – Cô nâng tách café lên nhấp một ngụm.
- Không đùa. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Tôi kệ cậu, đùa hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. – Cô nhấp một ngụm nữa để tránh ánh nhìn của anh.
- Cậu sống có hạnh phúc không?
- Lại nữa rồi, cậu hỏi tôi câu này lần thứ ba rồi đấy!
- Tôi thật lòng rất muốn biết.
- Hạnh phúc thì sao mà không hạnh phúc thì sao? - Lần này Bình đặt tách café xuống bàn, nhìn thẳng vào Minh.
“Nếu em đang không hạnh phúc, tôi sẽ dành lại em!” – Anh không thốt nên lời.
- Tôi đã từng rất hạnh phúc…
Cô lại nâng tách café lên, qua màn hơi mờ ảo, anh nhận ra mắt cô đang ngân ngấn lệ.
- Thôi tôi về đây! Cảm ơn vì tách café.
Cô đặt vội tách café xuống bàn rồi đi nhanh về phía cửa. Anh vẫn ngồi im mà không đuổi theo, vì anh biết cô đã phải rất can đảm để nói cho anh biết mình có đang hạnh phúc hay không. Nếu vì sĩ diện, câu trả lời luôn là có, nhưng cô đã làm rất tốt và anh cũng rất biết ơn vì cô vẫn luôn tin tưởng nói cho anh biết sự thật, dù bây giờ đã không còn như trước.
- Cảm ơn em… - Minh nhấp một ngụm café, mỉm cười nhẹ nhõm vì bây giờ anh đã biết mình phải làm gì.