Chương 1 - Vai phụ
- Anh đi làm cẩn thận…
Bình đưa áo khoác và cặp cho người đàn ông không nhìn cũng không đáp lời Bình. Anh lẳng lặng xỏ giày, tay nhận lấy áo khoác và cặp vợ đưa rồi rời đi, bỏ lại tiếng thở dài khe khẽ của vợ sau cánh cửa buông đóng một cách vô tình.
Bình dường như đã quen với điều này, chỉ là đôi lúc trong lòng vẫn cảm thấy tủi thân. Phải, chỉ là đôi lúc thôi, bởi khi con người ta sống cùng những hành động được lặp đi lặp lại, dù có đem đến tổn thương, dù khác với quan điểm và cách nghĩ của họ, họ cũng sẽ dần quen và chấp nhận như một lẽ thường tình.
Từ sau khi gác lại những khát vọng riêng của tuổi trẻ để nhìn về phía Khánh, Bình ẩn mình trong một lớp vỏ bọc là dâu thảo - vợ ngoan - mẹ hiền. Cũng đã bốn năm có lẻ trôi qua, mọi thứ lướt nhanh đến nỗi Bình cứ ngỡ mình đang nằm mơ – giấc mơ không phải Bình mong muốn mơ nhưng vì đã lựa chọn dựa vào người đàn ông kia mà sống, thì dù có ra sao, Bình vẫn buộc phải chấp nhận. Đây cũng là điều mẹ Bình đã luôn răn dạy từ lúc Bình và các em còn nhỏ, mẹ nói “Con gái phải nhớ ‘xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử’, đã lấy chồng là theo chồng và lo chăm chồng chăm con. Con gái không nên vì đôi ba vụn vặt trong cảm xúc mà đánh mất hạnh phúc gia đình.” Bình đã mang theo lời răn dạy đó của mẹ như một đôi giày mình yêu thích, xỏ chân vào để bước đi trên hành trình tìm kiếm hạnh phúc của mình. Nhưng bây giờ, sao đôi giày này lại không còn vừa vặn, sao gây đau đớn cho Bình quá đỗi, sao bỗng rách nát đến lạ thường.
Bình đi vào phòng ngủ, cô đến bên chiếc giường nhỏ nằm cạnh giường lớn của hai vợ chồng, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu con trai nhỏ, đan từng ngón tay lên mái tóc tơ mềm mại của con, cô mỉm cười. Phải rồi, đây mới chính là lý do khiến cô sống được như bây giờ, vẫn xỏ “đôi giày” mà cô thấy không còn hợp với mình nữa, cô giờ đây - không sự nghiệp, không theo đuổi đam mê, có lẽ cũng không còn là chính mình. Bình vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên cô gặp Khánh, hồi đó cô ở độ tuổi đẹp nhất của thời con gái – tuổi 20. Ngày ấy cô không sợ trời, không sợ đất, cứ dấn thân để theo đuổi con đường làm báo. Khánh là một doanh nhân trẻ tài năng, anh cũng là nhân vật mà cô được tòa soạn nơi cô thực tập giao cho nhiệm vụ phỏng vấn. Đôi mắt tinh anh và cách phỏng vấn “không giống ai” của cô sinh viên năm 3 khiến Khánh bị thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt.
- Tại sao em không hỏi anh mấy câu đại loại như: Mẫu người phụ nữ lý tưởng hay dự định sự nghiệp trong tương lai của anh là gì? – Khánh hỏi Bình ngay khi cuộc phỏng vấn vừa được Bình gán hai chữ “kết thúc”.
- Trước khi em gặp nhân vật phỏng vấn, em đã tìm hiểu về họ qua tất cả các nguồn dữ liệu mà em có thể tiếp cận rồi ạ. Anh biết đấy, em cũng đã tìm hiểu về anh, những câu như trên em có thấy các báo khác đã đăng rồi nên dù bây giờ em có hỏi thì anh cũng chỉ trả lời những điều tương tự đúng không nào. Nhưng mà anh ơi…
- Nhưng mà sao em?
- Anh bảo muốn kết hôn với một cô gái chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình để làm vợ hiền – dâu thảo, em lo anh sẽ phải tìm rất lâu đấy!